๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ông lại không biết Hải Đường vì lo ngại cho thương thế của y nên đã bất chấp lệnh từ sư phụ, truyền thụ tâm pháp nội môn Thiên Nhất đạo cho mình, đó còn là chuyện trong quá khứ xa xưa, Giang Nam xa xôi.
Không biết bây giờ Hải Đường đang làm gì trên thảo nguyên, bên kia người Hồ đã gây huyên náo. Tây Hồ đã bắt đầu nội loạn, cho dù cô có tài năng hơn nữa nhưng rời xa lãnh thổ Bắc Tề cũng chẳng có tác dụng gì lớn.
Trước lúc lâm chung, Khổ Hà đã giao tâm pháp Thiên Nhất đạo chân chính cho Phạm Nhàn, chắc cũng hy vọng tập hợp sức mấy người, tái tạo một bậc Đại tông sư trên thế gian này.
"Học nhiều quá, chưa hẳn đã là chuyện tốt." Phạm Nhàn nói.
Tứ Cố Kiếm liếc mắt nhìn y, nói: "Ta biết ngươi đã sớm học xong mấy thứ của ngọn núi xanh đó, xem ra Khổ Hà không gặp mặt ngươi nên không biết điều này. Quyển sách hắn đưa thật sự không có ích gì."
"Dẫu vậy, quyển sách này vẫn có chút tác dụng với đệ tử Kiếm Lư." Phạm Nhàn lặng nhìn lão. Trong thiên hạ tứ Đại tông sư, chỉ có Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm thu nhận đồ đệ khắp nơi, với tài dạy trò của Tứ Cố Kiếm, đột nhiên được bí tàng Thiên Nhất đạo, chẳng phải nên tận dụng truyền lại cho đệ tử?
"Đây là vật dành cho ngươi, lại là lòng tin của tên đầu trọc đối với ta." Tứ Cố Kiếm kiêu ngạo nói: "Ta không thèm để mắt tới đồ của hắn."
Khóe môi Phạm Nhàn hơi nhếch lên, nhẹ nhàng gật đầu: "Nếu ta không nói với ngươi chuyện Thập Gia thôn kia, có phải ngươi cũng sẽ không đưa quyển sách này cho ta?"
Có lẽ nói trúng tâm sự của Tứ Cố Kiếm, Tứ Cố Kiếm nhất định phải đoán xem Phạm Nhàn có bao nhiêu phần trung thành với Hoàng đế Khánh Quốc, sẽ chăm sóc Đông Di thành ra sao, mới có thể hạ quyết tâm cuối cùng mà giao lại di vật của Khổ Hà, đương nhiên đó cũng là một trong những quyết tâm ấy.
Nhưng vị Đại tông sư này cũng không thừa nhận điều đó, lão chỉ lạnh lùng nói: "Dù ta có đưa hay không, quyển sách này ngươi vốn đã học qua rồi, có thể có khác gì?"
"Nhưng phía dưới còn một quyển nữa." Đôi mắt Phạm Nhàn dần trở nên bình tĩnh, cầm quyển sách nhỏ thứ hai lên, nhìn chằm chằm Tứ Cố Kiếm hỏi: "Tứ Đại tông sư đã nổi danh đã lâu, ngươi khinh thường không thèm nhìn công pháp Thiên Nhất đạo là vì ngươi quá hiểu công pháp nhánh của Khổ Hà, biết dù luyện đến cảnh giới nào đi nữa cũng không thể đưa Kiếm Lư tiến bộ vượt bậc được. Nhưng chẳng lẽ ngươi không tò mò, những gì Khổ Hà giao trịnh trọng vào tay ngươi, đặt cạnh quyển sách nhỏ nội môn tâm pháp Thiên Nhất đạo là gì?"
Quyển sách còn mỏng hơn, chừng hai mươi mấy trang, bàn tay Phạm Nhàn đặt lên trên, mỉm cười nhìn Tứ Cố Kiếm, chờ đợi đối phương trả lời.
"Ta đương nhiên cảm thấy hứng thú, vì ta chưa hề biết cái chân khí thối nát của Khổ Hà đầu trọc kia, ngoài dùng để trồng cây ra còn có khả năng gì khác." Tứ Cố Kiếm cất giọng khàn khàn nói: "Trước ngươi nói học nhiều có ích gì? Học nhiều tất nhiên có ích, dù ngươi không dùng cũng có thể tham khảo."
"Cho nên ngài có tham khảo một chút."
Tứ Cố Kiếm không phủ nhận, lạnh lùng nói: "Ta chỉ là người chuyển thư, liếc mắt nhìn cũng được chứ."
Im lặng một lúc, Tứ Cố Kiếm nhắm mắt nói: "Đáng tiếc, ta xem không hiểu."
Khi lão nói câu đó, Phạm Nhàn đã rất tò mò mở quyển sách nhỏ bên dưới ra, y rất tò mò bên trong ghi chép điều gì. Nhưng sau khi lật mấy trang sách mỏng, y lại thất vọng.
Điều mà Tứ Cố Kiếm đọc không hiểu, Phạm Nhàn đương nhiên càng không thể hiểu, về cảnh giới võ học và trực giác linh cảm, Phạm Nhàn kém xa vị Đại tông sư này. Y thất vọng nhìn những từ ngữ kỳ lạ trên trang sách, những cụm từ kỳ quái, nhưng chỉ biết nhìn chằm chằm, chẳng hiểu thấu.
"Phổ thụy mã duy nã, phổ thụy cẩu..."
"Thích a mạc..."
"Đức duy tây..."
o O o
Bầu trời trên Kiếm Lư đã tối sầm, chỉ còn mặt biển xa xa vẫn còn ánh sáng xanh thẳm, chiếu lên đất liền đã nhạt thành màu xám.
Thời gian đã trôi qua rất lâu.
Phạm Nhàn thở dài, đặt quyển sách nhỏ xuống. Y vốn nghĩ nếu mình không hiểu pháp môn Khổ Hà để lại, cũng có thể bàn bạc cùng Tứ Cố Kiếm. Dẫu sao loại quái vật như Đại tông sư, một người chết đi là một người ít đi, cơ hội nhờ vả Tứ Cố Kiếm giải thích di vật Khổ Hà như thế này sẽ không bao giờ có lần nữa, ít ra là trên thế gian này sẽ không thể có nữa.
Nhưng y bất lực phát hiện bản thân thậm chí không thể đặt câu hỏi, bởi vì mỗi chữ quá kỳ lạ, cách kết hợp quá phi lý.
Hai người ngồi trong phòng, thực ra đều đang suy nghĩ về quyển sách cuối cùng Khổ Hà để lại.
Đột nhiên Tứ Cố Kiếm mở mắt, ánh mắt thoáng nghi hoặc, chậm rãi nói: "Ba năm trước trên đỉnh núi, Khổ Hà từng làm một động tác."