๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vị tông sư dùng độc này tính ham tự do, năm đó nếu không phải vì mình, chỉ e lão đã sớm rời khỏi đại lục Khánh Quốc. Trần Bình Bình đã lừa lão đi rồi, Phạm Nhàn tất nhiên cũng phải tiếp tục lừa dối.
"Hai năm qua chúng ta lang thang trên đảo Nam Dương." Phí Giới nhìn đệ tử tài giỏi nhất, nói cười: "Năm nay vốn định khởi hành, đi viễn du sang phương tây."
"Tây Dương rất xa." Phạm Nhàn liếc nhìn Diệp Lưu Vân đứng ngây người trên thuyền, không để ý tới vị Đại tông sư, nắm tay thầy đi xa hơn, lo lắng nói: "Với tính khí của ngài, chỉ sợ phải đi sâu vào nội địa Tây Dương, chuyến đi này phải mất bao nhiêu năm?"
Phí Giới mỉm cười nhìn y, nói: "Với tuổi tác của ta và Diệp đại sư, chuyến này đi chỉ sợ là không thể trở lại."
Cổ họng Phạm Nhàn như bị chặn lại, ban đầu y tưởng đời này không thể gặp lại tiên sinh, không ngờ hôm nay gặp mặt lại là vĩnh biệt. Sau khi âm thầm buồn bã, y gượng cười chỉ ra biển nói: "Có chiếc thuyền lớn như vậy, thiên hạ đâu chẳng đi được."
Phí Giới quay đầu nhìn lại, thấy chiếc thuyền khổng lồ mờ ảo sau làn sương, cười khanh khách: "Mua không ít thủy thủ đi biển, còn một vài thiếu nữ, khác hẳn nữ nhân ở đây, ngươi nhìn chắc chắn sẽ thích."
"Ta từng ở với Mã Tác Tác một thời gian." Phạm Nhàn cười đáp: "Sao hôm nay lại tới đây?"
Trước đó Phí Giới tiên sinh vốn định nói vấn đề này, lão quay đầu nhìn Diệp Lưu Vân đứng trên mũi chiếc thuyền nhỏ, không lên bờ, im lặng một lát rồi nói: "Dường như hắn cảm nhận được điều gì đó, biết Tứ Cố Kiếm sắp chết nên muốn đưa tiễn một đoạn đường."
"Ừm..." Phạm Nhàn hơi cúi đầu, liếc nhìn Diệp Lưu Vân đứng sừng sững trong mưa như pho tượng ở mũi thuyền, cười khẽ với thái độ phức tạp, nói: "Chẳng phải Tứ Cố Kiếm chẳng phải bị hắn và bệ hạ giết chết sao?"
Phí Giới lắc đầu, không nói thêm gì. Phạm Nhàn cũng dừng lại câu chuyện này, nhìn bóng dáng Diệp Lưu Vân, cũng lắc đầu theo lão.
o O o
Diệp Lưu Vân im lặng đứng trước mũi thuyền, lặng lẽ nhìn về phía Đông Di thành. Lúc này chiếc mũ trên đầu dường như đã mất tác dụng, để mặc gió mưa đập vào người rồi trượt xuống thuyền, ướt đẫm khắp nơi.
Sau một hồi lâu, vị Đại tông sư này bỗng ngẩng đầu lên suy nghĩ một lát rồi vẫy tay ra hiệu cho Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn hơi giật mình, nhưng vẻ mặt vẫn không hề thay đổi, bình tĩnh đi tới, đứng trong nước biển cao đến đầu gối, nhìn xuống chiếc thuyền cách đó không quá năm bước chân, cung kính chào hỏi.
"Ta sắp đi rồi." Diệp Lưu Vân ôn hòa nhìn Phạm Nhàn, nói: "Có thể sẽ không bao giờ quay lại nữa. Ngươi có điều gì muốn hỏi ta không?"
Trong Tứ Đại tông sư thiên hạ, Phạm Nhàn chưa từng gặp Khổ Hà, chỉ biết qua Hải Đường, qua bố trí của Bắc Tề sau đó và ký ức của Tiếu Ân nên y mới biết được sự lợi hại của vị Quốc sư Bắc Tề. Còn về Tứ Cố Kiếm, y từng trải nghiệm trực tiếp kiếm ý kinh thiên của đối phương, hiểu rõ sức mạnh của lão. Còn Hoàng đế bệ hạ, Phạm Nhàn thừa biết đối phương cường đại vô biên.
Chỉ riêng Diệp Lưu Vân, Phạm Nhàn đã gặp từ thủa thiếu niên, ở Giang Nam cũng từng gặp, một kiếm khuynh nhân lâu khi đó đã khiến y lần đầu tiên có cảm nhận đầy đủ về cảnh giới Đại tông sư.
Hơn nữa về bản chất Diệp Lưu Vân cũng khác ba vị Đại tông sư kia. Ông như là một đám mây vân du, cả đời lang thang trên đại lục, tạm trú rồi lại ra đi, giống như ánh sáng không có sợi dây ràng buộc, vô cùng tự tại.
Chính vì điều đó, Phạm Nhàn luôn hết sức ngưỡng mộ và tôn trọng Diệp Lưu Vân, nhưng trước là Quân Sơn hội, sau là Đại Đông sơn, Cuối cùng Phạm Nhàn cũng hiểu ra rằng trên đời này không thể có ai không dính dáng đến phàm trần.
Nếu có thì cũng chỉ có thể là Ngũ Trúc thúc, chứ không phải vị Đại tông sư trên chiếc thuyền nhỏ này.
Phạm Nhàn biết tại sao Diệp Lưu Vân lại lên tiếng, sau khi im lặng một lúc, không hỏi han điều gì về võ công, mà trực tiếp hỏi: "Tại sao ngài lại đến đây?"
Diệp Lưu Vân ngẩng mặt lên trong màn mưa, khuôn mặt kỳ quái hiện ra từ dưới chiếc mũ, có vẻ không ngờ Phạm Nhàn lại hỏi một câu bất ngờ như vậy trong cơ hội quý báu này.
Sau một lúc im lặng, Diệp Lưu Vân nói: "Ta đến để tiễn biệt."
"Tại sao phải đi?" Phạm Nhàn lại hỏi.
"Bởi vì ta thích thế." Diệp Lưu Vân mỉm cười đáp.
"Vậy tại sao trước đó ngài lại ra tay?" Cuối cùng Phạm Nhàn hỏi.
"Bởi vì... ta là người Khánh Quốc." Diệp Lưu Vân nghiêm túc trả lời.
Phạm Nhàn suy nghĩ kỹ càng về vấn đề này, người Khánh Quốc, chính mình cũng là người Khánh Quốc. Trên thế giới này, quê hương có thể quyết định mọi hành động và động cơ, thậm chí ngay cả Đại tông sư cũng không ngoại lệ.
Phạm Nhàn hít một hơi thật sâu, cười nói: "Không còn vấn đề gì khác, chỉ tò mò không biết ngài có quay lại đây nữa hay không?"