๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Những câu nói đó không giống như thần chú mà càng giống thi ca từng thấy trong kiếp trước, nhưng thể loại giống kiểu “Thần khúc” của Dante.
Tiếng Ý thoát thai từ tiếng Latin? Phạm Nhàn cau mày, khổ sở ngồi trong mưa gió, nhưng những kiến thức đã phai nhạt từ lâu, chỉ nhớ tiếng Ý có nhiều phương ngữ, còn văn viết thì không thể tách rời với Thần khúc của Dante.
(Thần khúc là một trường ca của nhà thơ Ý thời Trung cổ Dante Alighieri, là một trong số những nhà thơ kiệt xuất nhất của nước Ý và thế giới.)
Chẳng lẽ chính là những câu nói ấy in sâu trong lòng, khiến y vô thức điều chỉnh tâm ý trong quá trình lưu chuyển chân khí, dẫn đến tình huống kỳ lạ như bây giờ?
Pháp thuật? Phạm Nhàn chậm rãi đứng dậy, cau mày nhìn mặt biển xanh thẳm chỉ còn mưa gió, dường như muốn nhìn thấy đại lục bên kia biển.
o O o
Ta yêu nàng, mùa xuân tươi đẹp này làn gió.
Ta dùng cả tấm lòng cảm nhận từng luồng gió xuân nhảy múa.
Ở bên nàng, hợp làm một với nàng.
o O o
Đây là thơ, không phải phép thuật hay thần chú, Phạm Nhàn đứng bàng hoàng giữa mưa, vẫn kiên trì với phán đoán của mình. Nhưng rõ ràng, những lời giống như thơ này đã dạy y được điều gì đó, cảm nhận được điều gì đó. Trong không khí xung quanh vốn trống rỗng, không lẽ thực sự có thiên địa nguyên khí? Và chính y trước đó trong lúc lưu chuyển chân khí, đã khéo léo thêm vào một chút tâm ý giống như thơ, nên mới hấp thu được cái gì đó?
Bước chân y hơi gấp gáp đạp lên cát hai bước, cơ thể xoay vòng hai vòng giữa biển Đông trong gió mưa, y nhìn không khí xung quanh, nhìn mưa rơi bốn phía, híp mắt lại tìm kiếm thứ gì đó mơ hồ trong suốt và tự nhiên.
Nhưng không có gì cả.
Trong chớp mắt, đầu óc Phạm Nhàn tràn ngập quá nhiều suy nghĩ, nghi vấn và phán đoán; khiến y hơi mệt mỏi, rên một tiếng, xoa xoa trán.
Quyển sách là di vật của Khổ Hà đại sư, từ vài lời thoáng qua của Tứ Cố Kiếm có thể biết được rằng trước kia vị quốc sư Bắc Tề rất hứng thú với pháp thuật vô bổ của Tây Dương, thậm chí trên Đại Đông sơn còn lộ ra một chút.
Nhưng toàn bộ đều là tiếng Ý, dù vị quốc sư kia có tài hoa đến đâu cũng khó mà thông thạo. Vậy ông ấy đã luyện thành như thế nào? Rốt cuộc ông ấy đã luyện thành được gì?
Còn tập thơ có lẽ liên quan đến pháp thuật cũng rất kỳ lạ, xem ra đã rất cổ xưa, thậm chí trước cả thời Khổ Hà sinh ra. Có lẽ chỉ là một vị tiền bối nào đó trên đại lục này tình cờ tiếp xúc được tinh hoa pháp thuật Tây Phương nên miễn cưỡng ghi nhớ lại những lời ấy.
Phạm Nhàn chợt hối hận vì đã quá vội vàng giao quyển sách cho thầy mang tới Tây Dương xa xôi kia, y nên tìm hiểu thêm một chút, nhờ sức mạnh của Giám Sát viện có thể tìm ra vị tiền bối đã thành bộ xương trắng kia là ai rồi từ đó mò dần vào lịch sử.
Nước mưa chảy dọc khuôn mặt, Phạm Nhàn bật cười giải thoát, tự trào phúng lắc đầu, nghĩ mình đứng dưới áp lực mãnh liệt thật sự đã hơi mất bình tĩnh - thắng bại trên Đại Đông sơn đã chứng minh cho dù Khổ Hà tu luyện đến đâu, nắm bắt được bao nhiêu về pháp môn kỳ lạ này, cuối cùng vẫn thất bại trước Bệ hạ.
Pháp thuật, pháp thuật, có lẽ không phải là vô dụng như mọi người tưởng tượng, nhưng cũng không thể là vũ khí thay đổi tất cả.
Phạm Nhàn cúi đầu bước đi, rời khỏi bờ biển, hướng về phía Đông Di thành trong màn mưa. Tứ Cố Kiếm đã qua đời, chắc toàn bộ Đông Di thành hiện giờ đang chìm trong bi thương và tuyệt vọng. Lúc này y phải quay lại, gặp các đồ đệ Kiếm Lư, kiểm soát tình hình nơi đây.
Y không biết mình đã bỏ lỡ một cơ hội vô cùng quý giá, cơ hội có thể mở ra cánh cửa bí ẩn kia. Cơ hội như thế hiếm khi xuất hiện cả trên lục địa này lẫn phương tây, một khi đánh mất, muốn nắm bắt lại cơ duyên tương tự không biết phải đợi đến bao giờ.
May mắn thay, cơ duyên và vận khí luôn gắn liền với ý chí kiên cường và tò mò của con người. Với sự chăm chỉ và ham hiểu biết của Phạm Nhàn, chắc chắn y sẽ tìm lại được cánh cửa ấy sớm thôi.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong nhà tranh sâu xa, khói trắng bốc lên, không phải khói bếp hay khói cay nồng khi đốt lá khô mùa thu, mà là khói trắng báo hiệu một sự thật. Nhìn thấy khói trắng, nghe nói về khói trắng, dân chúng Đông Di thành ai cũng hoảng sợ, nhìn về phía ấy. Một số người còn quỳ xuống lạy mãi theo hướng đó.
Hầu hết mọi người đều đã biết tin Kiếm Thánh đại nhân đã quy tiên.
Phạm Nhàn đi đến cửa Kiếm Lư, tất cả đệ tử bên ngoài nhìn y với ánh mắt hằn học, ngọn lửa căm hận trong mắt đủ đốt cháy y. Với ý chí kiên cường như Phạm Nhàn, vẫn không thể không rùng mình trước ánh mắt ấy.