๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ba tin tức, một di ngôn, Kiếm Lư thuộc về mình, từ nay về sau, lời nói của bản thân giống như lời của Tứ Cố Kiếm ngày xưa, một tòa sơn môn cứ như vậy đã thuộc về tay mình, xem ra thật tuyệt diệu. Nhưng Phạm Nhàn biết rõ, sau vẻ tuyệt diệu ấy là sự tàn nhẫn của Tứ Cố Kiếm.
Đây là một mũi kim, đâm vào giữa Phạm Nhàn và Hoàng đế bệ hạ. Là thần tử Khánh Quốc mà lại trở thành chủ nhân Kiếm Lư, trong lòng Hoàng đế bệ hạ sẽ nghĩ sao? Cho dù Hoàng đế bệ hạ tin tưởng Phạm Nhàn đến đâu đi chăng nữa, liệu có thể mặc kệ sức mạnh trong tay Phạm Nhàn ngày càng lớn hay không? Nhất là khi Đông Di thành thể hiện sự thân cận trung thành với Phạm Nhàn như vậy!
Cho dù Hoàng đế bệ hạ tâm như biển rộng, tự tin như nhật nguyệt, hoàn toàn không để ý, nhưng tình cảm thì sao? Con người luôn bị cảm xúc chi phối, chắc chắn Hoàng đế bệ hạ không thích con tư sinh của mình quá nổi bật, thậm chí sắp vượt qua bản thân.
Trên bầu trời, vĩnh viễn chỉ có thể có một mặt trời.
Lúc này, đôi môi Phạm Nhàn chăm chú nhìn vào môi Vân Chi Lan, mới biết được trước lúc lìa đời, cuối cùng Tứ Cố Kiếm vẫn trêu đùa mình một phen, cố ý đào một cái hố khiến mình lọt bẫy.
Dường như Vân Chi Lan chẳng để ý ánh mắt của Phạm Nhàn, hết sức tự nhiên thuật hết di ngôn của Tứ Cố Kiếm. Sau đó bước tới trước mặt Phạm Nhàn, cung kính bái lễ một cái, nói: "Mời."
Mời cái gì? Mời ngồi? Mời rồi lại mời? Khóe môi Phạm Nhàn thoáng nở nụ cười lạnh lẽo, khóe mắt theo bản năng liếc xuống sân. Lúc này mọi người trong sân đã đứng dậy, vẫn đang trố mắt nhìn chằm chằm vào mọi chuyện diễn ra trước quan tài đen.
Phạm Nhàn liếc mắt nhìn quan viên sứ đoàn, đặc biệt là vị Thị lang bộ Lễ kia. Thị lang bộ Lễ cảm nhận được ánh mắt của Phạm Nhàn, nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu rồi chậm rãi gật đầu.
Cuộc trao đổi tư tưởng giữa hai vị đại nhân trong sứ đoàn Khánh Quốc dừng lại ở đây. Tất nhiên vị Thị lang bộ Lễ biết Tiểu Phạm đại nhân đang lo lắng điều gì, chỉ có điều thấy Đông Di thành sắp quy phục, hắn không mong điều này ảnh hưởng đến tổng thể. Người Khánh Quốc có tham vọng lấn chiếm đất đai phương bắc quá mãnh liệt, nên vị Thị lang cho rằng Hoàng đế bệ hạ sẽ không vì Tiểu Phạm đại nhân tự tiện nhận chức chủ nhân Kiếm Lư mà nổi giận.
Phạm Nhàn im lặng suy nghĩ một hồi lâu, trong đầu đánh giá lợi và hại của việc này, nhất là suy đoán phản ứng của Hoàng đế sau khi biết chuyện.
Vân Chi Lan không vội vã, mà nhìn Phạm Nhàn bằng ánh mắt hàm chứa chút chế giễu, chờ đợi phản ứng của y.
Phạm Nhàn biết đối phương đang chế nhạo điều gì, giống như phụ hoàng đã nói, biểu hiện của bản thân quả thật có phần do dự, thiếu quyết đoán, chỉ là... Những người này làm sao biết được, kẻ muốn làm việc lớn cần phải cẩn trọng, huống hồ là đối mặt với Hoàng đế lão tử sâu không lường được.
Sau cùng Phạm Nhàn hít sâu một hơi, mỉm cười nói: "Không ngờ lệnh sư đã khuất mà vẫn chưa buông tha cho ta."
"Đã muốn giúp Tiểu Phạm đại nhân lập công lao bất thế, tất nhiên đệ tử Kiếm Lư phải gia nhập dưới trướng đại nhân." Vân Chi Lan cứ như không nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Phạm Nhàn, đáp: "Sắc trời đã không còn sớm, xin mời đại nhân nhận kiếm rồi đi mở lư."
Phạm Nhàn không cử động, bỗng hỏi: "Sau khi mở lư, các đệ tử thế hệ thứ ba của Kiếm Lư đều nghe theo mệnh lệnh của ta?"
"Không sai."
"Vậy còn ngươi thì sao?" Phạm Nhàn nhìn thẳng vào mắt Vân Chi Lan, mỉm cười hỏi: "Nếu ta bảo ngươi đi đào ba vạn sáu ngàn con giun, ngươi có đồng ý không?"
Đào giun là chi tiết thú vị trong một câu chuyện thế giới khác, Vân Chi Lan chưa từng nghe nhưng vẫn trả lời cực nhanh, rõ ràng bất kể là Tứ Cố Kiếm đã khuất hay bản thân hắn đều đã chuẩn bị kỹ càng cho câu hỏi của Phạm Nhàn.
"Hiện giờ ta là thành chủ Đông Di, đã nhậm chức tức là rời bỏ Kiếm Lư. Nay ta không còn là một thành viên Kiếm Lư, đại nhân không thể sai khiến ta được." Vân Chi Lan thở dài, nhưng giọng điệu không hề do dự.
"Thì ra là vậy." Phạm Nhàn thầm nghĩ quả nhiên Tứ Cố Kiếm vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng mình, còn muốn đẩy Vân Chi Lan khó khăn nhất ra ngoài. Sau một thoáng dừng lại, y mỉm cười hàm chứa chút mỉa mai: "Nhưng ngươi đừng quên, vị trí thành chủ Đông Di của ngươi vẫn cần Hoàng đế Đại Khánh ngự phong, nếu Hoàng đế bệ hạ không ưa ngươi, ngươi cũng không thể làm gì được đâu."
Sắc mặt Vân Chi Lan không đổi, đáp: "Ta nghĩ Tiểu Phạm đại nhân sẽ khiến việc này thành hiện thực."
Giọng nói hai người cực khẽ, lại đứng cô độc trước hắc quan, không sợ người ngoài nghe lén. Phạm Nhàn biết rõ lời này của Vân Chi Lan là để xem mình cuối cùng có chịu hợp tác hay thậm chí là liên minh với lực lượng Đông Di, hay quay lại với thân phận thần tử Khánh Quốc đơn thuần.
PS:Mong các độc giả ủng hộ chút Ngọc Phiếu :D