๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Cho dù ở triều đình hay trong dân gian Khánh Quốc, ai cũng biết rằng trên triều đình Khánh Quốc hiện giờ, Tiểu Phạm đại nhân đang dốc sức trấn áp Hạ Đại học sĩ, trong khi đó Hạ Đại học sĩ thì lại dựa vào sủng ái của Thánh thượng mà liều lĩnh chống đối với Tiểu Phạm đại nhân. Hai thế lực như nước với lửa, chỉ vì bị Thánh thượng kìm nén nên chưa bùng phát.
Hơn nữa, Cao Đạt hiểu rõ với khả năng và thực lực của Tiểu Phạm đại nhân, Hạ Tông Vĩ chẳng thể tìm ra cách nào đánh bại Tiểu Phạm đại nhân.
Bởi vì Tiểu Phạm đại nhân dường như không có chỗ sơ hở nào.
Mà ngoài dự liệu của mọi người, chính bản thân Cao Đạt sống sót trốn khỏi Đại Đông sơn, không còn nghi ngờ gì là một sơ hở của Phạm Nhàn.
Hạ Tông Vĩ chỉ muốn bắt Cao Đạt hay là Vương Khải Niên, chứ không hy vọng hai người này chết. Chỉ cần hắn ta bắt được Cao Đạt, tức là nắm được đuôi của Phạm Nhàn, mặc dù bản thân Phạm Nhàn không hề hay biết mình có đuôi.
Cao Đạt nâng người nương tử lên, ánh mắt càng lúc càng đầy sát ý, nhìn căm chằm vào tên cao thủ kia mà không nói lời nào. Nếu bị triều đình bắt sống rồi bị Hạ Tông Vĩ dùng để đối phó với Tiểu Phạm đại nhân, liệu sẽ gây ra hậu quả thế nào?
Cao Đạt đi theo Phạm Nhàn lâu năm, rất hiểu con người Phạm Nhàn. Phạm đại nhân có vẻ lạnh lùng vô tình, nhưng thực chất lại cực kỳ che chở bao bọc.
Thái độ che chở đó hoàn toàn khác với Lão Viện trưởng. Phạm Nhàn luôn dành sự quan tâm chân thành nhất đối với người thân cận. Giả như triều đình bắt được Cao Đạt, chắc chắn Tiểu Phạm đại nhân sẽ không tiếc vi phạm quy củ mà ra tay cứu giúp.
Vì thế, Cao Đạt quyết định tử chiến không hàng, thà chết trước cửa thành Đạt Châu còn hơn đầu hàng bị bắt, càng không muốn vì mình mà liên lụy đến Phạm Nhàn.
Có điều phải ủy khuất cho nương tử phía sau, hài tử phía trước.
Trong mắt Cao Đạt lóe lên vẻ tuyệt vọng, chút áy náy thật sâu sắc. Hắn cầm chặt đao, quát lớn một tiếng, lao thẳng tới phía trước!
o O o
Người có thể giết hết nhưng đao có lúc sẽ gãy. Một mình đối đầu với cường quyền quốc gia, Cao Đạt dù mạnh mẽ nhưng cuối cùng cũng chỉ là phàm nhân, dưới sự truy bắt mãnh liệt của triều đình Khánh Quốc, chỉ trụ đến tối cũng đã cực kỳ kinh khủng.
Cả người đẫm máu, mệt mỏi không chịu nổi, nhưng Cao Đạt chỉ thoát ra khỏi thành Đạt Châu được ba dặm. Những cao thủ bộ Hình và quân lính vây bắt rất thông minh, giữ khoảng cách, chỉ từng nhóm ào tới tấn công, không để tình hình hỗn loạn đến mức Cao Đạt có cơ hội thoát thân.
Bốn phía đều là ngọn đuốc, chiếu sáng hơn cả bầu trời đầy sao.
Tên cao thủ cung đình lạnh lùng theo dõi trận truy đuổi trên đường, đoán xem bao giờ Cao Đạt sẽ kiệt sức. Hắn nhíu mày, nói: "Bảo đám nhỏ cẩn thận, đừng có ra tay vào nữ nhân trên lưng hắn."
Một quan viên bộ Hình hơi kinh ngạc, quay lại hỏi: "Thưa công công, tại sao ạ?"
Theo những người này, Cao Đạt tuy mạnh hơn họ tưởng nhưng vì bế trẻ con, cõng nữ nhân nên sẽ do dự khi đao kiếm hướng về phía đó, dễ bị thương hơn.
Cao thủ cung đình chậm rãi bước tới trung tâm chiến trường, vừa đi vừa ho vừa nói: "Nếu thật sự giết chết nữ nhân ấy thì làm sao bắt sống Cao Đạt? Chỉ cần nữ nhân ấy còn sống, như núi đè lên người Cao Đạt, khiến hắn có muốn tự sát cũng phải suy nghĩ kỹ càng hơn."
Cho đến lúc này, vị cao thủ vẫn muốn bắt sống Cao Đạt, bởi đây là yêu cầu lặp lại nhiều lần của Hạ Đại học sĩ. Nếu Cao Đạt chết, làm sao uy hiếp được Phạm Nhàn? Hạ Tông Vĩ còn hy vọng nhờ Cao Đạt mà gây xích mích mối quan hệ giữa Phạm Nhàn và Hoàng đế bệ hạ, điều này thì cao thủ cung đình không thể đoán trước.
Cao Đạt không biết đã sát hại bao nhiêu mạng người, hệt như một con hổ phát cuồng, máu tươi vấy khắp thân mình. Hai trong số ba cao thủ cung đình đã bị y đánh trọng thương, còn có không ít quan viên bộ Hình cũng đã để mạng lại dưới lưỡi đao của hắn. Chỉ là lưỡi đao của hắn dần dần nứt nẻ, chân khí trong cơ thể cũng đến mức sắp cạn kiệt.
Ai cũng nhận ra rằng, tên tội phạm hung hãn này sau khi khiến triều đình trả giá bằng hàng chục mạng người, cuối cùng đã gần đến giới hạn kiệt sức. Trong lòng mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, thuốc mê do bộ Hình đặc chế cũng được thoa lên lưỡi dao, chuẩn bị tiến hành việc thu lưới cuối cùng.
Đúng lúc ấy, phía đầu kia đường lớn bỗng xuất hiện một đoàn xe màu đen, đoàn xe này rất kỳ dị, u ám như đoàn người từ âm phủ, đoàn xe vô liên miên, dường như không thấy điểm cuối.
Cao Đạt chém đứt cánh tay phải của một cao thủ mười ba nha môn, đột nhiên cảm thấy đầu gối trái mềm nhũn, biết là đã đến lúc hết sức lực, không cam lòng gầm thét một tiếng, lao về phía đoàn xe ấy.