๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lão đi đến Thái Cực điện, dựa vào cột hành lang, tận hưởng thời gian nhàn rỗi hiếm hoi. Các thái giám, cung nữ đi ngang kính cẩn cúi chào rồi lặng lẽ đi qua. Diêu thái giám nhắm mắt tận hưởng nắng chiều mùa thu, thầm thở dài: "Lão Viện trưởng, nếu đã đi rồi thì đừng quay lại, Hoàng đế bệ hạ cũng không muốn ngươi quay lại."
Đúng vậy, vị Hoàng đế lạnh lùng vô tình của Khánh Quốc đã âm thầm điều tra một thời gian dài rồi vẫn trái với bản tính, cho Trần Bình Bình một cơ hội, cơ hội tự biện hộ, cơ hội rời đi. Nhưng trước khi đi, Trần Bình Bình đã không tự biện bạch, giờ lại gặp Hổ Vệ Cao Đạt bị truy nã ngoài Đạt Châu thành, để xem lão có chịu rời đi hay không.
Nếu Trần Bình Bình chịu rời đi thì mọi chuyện sẽ dừng lại, còn nếu không, lão phải quay lại kinh đô ngay lập tức.
Điều này không phải tình cảm của Khánh Đế dành cho Trần Bình Bình mà chủ yếu là thẩm vấn, chất vấn, lặng lẽ hỏi han tâm can của Trần Bình Bình.
Khánh Đế và Trần Bình Bình quen biết đồng hành cùng nhau hàng chục năm, ngài có thể chấp nhận bất cứ ai phản bội mình, vì vị đế vương đa nghi chưa bao giờ tin tưởng ai cả. Nhưng ngài không thể chấp nhận Trần Bình Bình phản bội mình, thậm chí ngài cũng không tin vào bất kỳ sự thật nào mình điều tra ra.
Một người sống trên đời luôn sợ cô đơn, đặc biệt là người ngồi trên ngai vàng. Có lẽ chính Khánh Đế cũng không ý thức được, Trần Bình Bình, lão già tàn tật cô độc kia, là ngọn lửa duy nhất làm ấm trái tim giá lạnh của ngài.
Vì thế Hoàng đế tức giận, lo lắng, và đến cuối cùng vẫn mang theo chút bất an xem xét bản thân và Trần Bình Bình.
Có lẽ người duy nhất người nhìn thấu được tất cả, chỉ có vị tổng quản thái giám tựa vào cột Thái Cực điện, ngả lưng phơi nắng.
Hồng lão thái gia thích phơi nắng, Diêu thái giám cũng thích phơi nắng, Hầu công công chết dưới tay Phạm Nhàn cũng thích phơi nắng. Có lẽ vì những người thiếu hụt này chứa đựng quá nhiều bí mật, ánh mắt sắc bén hơn bất kỳ ai, nên bọn họ biết rất rõ vui buồn của đế vương. Nhưng bọn họ không thể nói ra, không thể suy nghĩ, nên chỉ có thể để mặt trời chiếu rọi cơ thể, kẻo những bí mật mốc meo ấy, kẻo những cảm xúc lạnh lẽo khiến bọn họ đóng băng.
Diêu thái giám nhắm mắt, chậm rãi hít thở. Lão không phải Hồng Tứ Dương, cũng chẳng có tinh thần hi sinh để Khánh Quốc thống nhất thiên hạ. lão chỉ là người thận trọng, mục tiêu là sống sót bình an. Với lão, ngoài sợ hãi, lão không có suy nghĩ gì về mối quan hệ giữa Hoàng đế và Trần lão Viện trưởng.
"Hôm nay trời nắng đẹp thật đấy." Đới công công từ trong điện bước ra, tựa vào bên cạnh Lão, cười nói.
Diêu thái giám liếc nhìn đồng nghiệp, lúc đầu hai người cùng nhập cung nhưng cuộc sống cung đình của Đới công công lại không bằng hắn. Đới công công từng phục vụ trong cung của Thục Quý phi, được sủng ái, giao phó việc truyền chỉ cho đại thần. Sau này thất sủng, lão sống cực khổ trong cung cho đến khi được Phạm Nhàn giúp đỡ, lập công trong biến loạn cung đình mới dần lấy lại địa vị.
Trong cung ai cũng sợ Diêu thái giám là người gần gũi nhất bên Hoàng đế. Nhưng Đới công công không có vẻ e sợ, hai người là bạn cũ, huống hồ giờ đây Đới công công cũng có chút quyền lực, còn có Phạm Nhàn sau lưng.
Diêu thái giám không nói gì, chỉ tránh sang một bên nhường nửa cột hành lang.
Đới công công nhìn sang, muốn nói rồi lại thôi, ngược lại thở dài: "Năm xưa lúc chúng ta mới vào cung, cũng từng lười biếng nằm phơi nắng ở đây, kết quả bị Hồng lão công công đánh năm mươi gậy, có còn nhớ không?"
Đương nhiên Diêu thái giám nhớ rõ, trong số các tiểu thái giám hồi đó, Tiểu Hầu Tử đã chết. Lão thở dài, biết Đới công công muốn hỏi gì, chắc đối phương cũng đã nhận ra điều bất thường trong cung hôm nay. Chỉ là việc quá lớn, cả thiên hạ có lẽ chỉ năm người biết, huống hồ Đới công công lại rất thân với Phạm Nhàn, việc này càng phải giấu kín.
Diêu thái giám mỉm cười, híp mắt nhìn mặt trời bên tay trái: "Bạn bè ngày xưa, cuối cùng có mấy ai còn nhớ tình cảm nhận gậy chung ngày ấy?"
"Chúng ta còn sống là tốt rồi." Đới công công lắc đầu.
Diêu thái giám bỗng ngẩng đầu nhìn cuối hành lang, thấy một thái giám trẻ tuổi đang cúi mình tiến lại gần. Hắn hỏi nhỏ: "Gần đây Hồng Trúc theo bên ngươi, thế nào?"
"Có lẽ cách đây ba năm đứa trẻ này bị tổn thương nặng nề, càng ngày càng ít nói." Rõ ràng Đới công công rất thích tiểu thái giám thông minh mà im lặng kia, thở dài: "Xưa kia cũng là nhân vật nổi bật Đông Cung, không ngờ cuối cùng lại ra nông nỗi này."
"Năm đó hắn ta cũng hầu hạ trong Ngự Thư phòng, im lặng...cũng tốt thôi." Diêu thái giám bình thản nói: "Năm đó ngươi nói nhiều quá."
Đới công công cười tự giễu, không nói gì nữa.
o O o