Khánh Dư Niên (Dịch Full)

Chương 834 - Chương 1783: Chiếc Xe Lẻ Bóng Vào Thành 4

Chương 1783: Chiếc xe lẻ bóng vào thành 4 Chương 1783: Chiếc xe lẻ bóng vào thành 4

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Mọi thủ tục giao nhận diễn ra trong không khí căng thẳng đáng sợ. Chiếc xe ngựa màu đen được lão bộc cầm cương chậm rãi đi vào cổng thành kinh đô.

Cho đến lúc này, chiếc xe vẫn nằm dưới sự điều khiển của lão bộc Giám Sát viện, dưới sự điều khiển của lão thọt trong xe. Không một trọng thần quân sự nào dám cướp lấy vị trí người cầm cương, càng không ai dám vén màn xe kiểm tra thân phận ông lão bên trong.

Sử Phi im lặng nhìn chiếc xe đi vào Cảnh Dương môn rồi nhìn cánh cửa thành từ từ đóng lại. Hắn biết nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, trước khi đi hắn còn nghĩ quân phòng vệ kinh đô phải hy sinh vô số mạng người mới thực hiện được, không ngờ lại dễ dàng đến thế. Việc phía sau không còn dính líu gì đến hắn, dù Hoàng đế bệ hạ có tức giận ra sao vì mình không hoàn thành nhiệm vụ, Sử Phi cũng chẳng quan tâm. Hắn chỉ nhìn chăm chăm cánh cửa thành nặng nề đóng chặt, trong lòng dâng trào nhiều cảm xúc phức tạp.

Văn thần triều đình Khánh Quốc vừa sợ hãi vừa căm ghét Giám Sát viện và lão thọt kia. Họ cho rằng lão ta là con chó già cắn người của Hoàng đế bệ hạ. Nhưng trong mắt các đại thần quân phương, Giám Sát viện là đồng minh trung thành và đáng tin cậy nhất, mặc dù họ cũng kính sợ Trần Bình Bình. Nhưng giờ đây, Sử Phi đột nhiên cảm thấy ông lão thà một mình quay lại kinh đô chứ không muốn để quân đội đại chiến với Giám Sát viện, quả thực đáng được mình kính trọng.

Sau một hồi im lặng, hắn chậm rãi phất tay, dẫn theo hơn ba nghìn binh sĩ quân phòng vệ đầy cảm xúc phức tạp, mang niềm vui thoát chết, chậm rãi rời khỏi tường thành cao vững chắc, cổng thành nuốt người kia.

o O o

Chiếc xe ngựa màu đen chậm rãi đi vào Cảnh Dương môn. Cánh cửa thành nặng nề từ từ đóng lại, vài người chậm rãi tiến lại gần chiếc xe, lúc này vẫn là thời khắc tối tăm nhất trước bình minh, ánh sáng mờ mịt không nhìn rõ khuôn mặt.

Những người canh gác Cảnh Dương môn đều là nhân vật quan trọng nhất triều đình Khánh Quốc: một là Diêu công công do cung đình phái tới, một là Chính sứ Khu Mật viện Diệp Trọng nắm quyền binh mã thiên hạ, một là Hành tẩu Đại học sĩ Môn Hạ Trung Thư Hạ Tông Vĩ. Ba người lại gần chiếc xe ngựa màu đen, nhưng không ai lên tiếng.

Cuối cùng vẫn là Diệp Trọng mở lời, hắn nhìn xe ngựa nhẹ nhàng nói: "Viện trưởng vất vả quay về rồi."

Diêu thái giám bình tĩnh nói: "Mời Viện trưởng cùng tiểu nhân vào cung diện thánh."

Hạ Tông Vĩ bên cạnh không nói gì, gương mặt hắn vẫn giữ nguyên vẻ im lặng như lúc này phải có.

Trong xe im phăng phắc. Một lúc lâu sau, ông lão kia mới thở dài, ôn tồn nói: "Một ông già quay về kinh đô mà làm phiền đến ba vị, quả thật áy náy."

Xe ngựa chậm rãi di chuyển, dưới sự hộ tống của các cao thủ cung đình và quân đội, dọc theo con đường lớn dưới chân Cảnh Dương môn, hướng thẳng về hoàng cung ở trung tâm kinh đô. Hình như Giám Sát viện trong kinh đô cũng chẳng hay biết lão tổ tông đã trở về, huống hồ sắp phải đối mặt cơn thịnh nộ vạn trượng của Hoàng đế bệ hạ. Thậm chí các quan lại triều đình, hay dân chúng kinh đô cốn cực kỳ nhạy cảm cũng không hề hay biết.

Ánh bình minh u ám, hai bên đường cây cối lay động, như vô số chiếc thuyền chao đảo trong gió thu se lạnh

Đường lớn thẳng tắp đến hoàng cung, hai bên vắng bóng người qua lại, chắc đã quét sạch từ lâu và thiết lập quân luật nghiêm ngặt.

Trong không gian bao la vắng lặng chỉ có chiếc xe ngựa màu đen cô độc tiến về phía trước.

Khi xe đến trước hoàng thành rực rỡ cũng là lúc mặt trời rốt cuộc cũng thoát khỏi trói buộc của đất trời, nhô ra phía ngoài, chiếu sáng cả khu hoàng thành rực rỡ. Ánh nắng vàng rực ấm áp ấy cũng vừa đúng lúc bao trùm lên chiếc xe ngựa màu đen.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Những cuộn hồ sơ dày mỏng khác nhau nằm yên lặng trên bàn giấy trong Ngự Thư phòng. Trong vài ngày ngắn ngủi, không biết chúng đã được đôi bàn tay ổn định kia lật qua bao nhiêu lần rồi, sau đó như bị lãng quên, nằm yên đó, im lìm bất thường. Thời gian chưa đủ để bụi bặm phủ lên những cuộn sách này, nhưng không khí se lạnh của đầu thu khiến các trang giấy cong vênh lên, như thể đã bị nướng trong lửa.

Ánh mắt sâu thẳm, thiêu đốt kia chậm rãi rời khỏi các cuộn sách, nhìn ra ngoài bầu trời mờ mịt chưa sáng hẳn. Ánh sáng từ phương đông vừa chiếu sáng lên một viên gạch xanh trên đỉnh thành kinh đô, nhưng vẫn chưa xuyên qua được bóng tối của hoàng cung được bao phủ bởi thành lũy.

Khánh Đế mặt không cảm xúc nâng chén trà lên uống một ngụm. Đó là trà lạnh, các thái giám hầu hạ bên cạnh không dám bước vào thay trà nóng như thường lệ. Cả đêm qua ngài chỉ uống trà lạnh, nhưng uống vào lòng như cá uống nước, tự biết lạnh ấm. Dòng trà lạnh kia chảy vào lồng ngực ngài lại hóa thành hơi nóng thiêu đốt bản thân.

Bình Luận (0)
Comment