๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Giám Sát viện có ba nơi vũ lực mạnh nhất chính là Tứ Ngũ Lục Xử, Hắc Kỵ Ngũ Xử không thể dừng lại lâu ở kinh đô. Hơn nữa, bây giờ một phần Hắc Kỵ đã theo đoàn xe đen rời đi, một phần đang ở vùng lân cận Yến Kinh đón Phạm Nhàn trở về, Tứ Xử vốn dĩ đã nằm dưới sự khống chế của Ngôn Băng Vân, lại càng phân tán ở các châu quận ngoại quốc, cũng không thể tập trung lực lượng tại kinh đô.
Khi Ngôn Băng Vân hạ lệnh rút sạch kiếm khách của Lục Xử thì toàn bộ lực lượng mạnh nhất của Giám Sát viện đã bị suy yếu đến cùng cực.
Trong lòng Mộc Thiết hơi rung động, hắn quản lý Nhất Xử ở kinh đô nên việc điều động mệnh lệnh của Giám Sát viện thời gian qua không liên quan tới hắn. Cho đến lúc này hắn mới biết, thì ra Ngôn Băng Vân đã âm thầm điều đi nhiều lực lượng đến thế, liên tưởng đến chuyện kinh thiên động địa trong hoàng cung hôm nay, liên tưởng đến Trần lão Viện trưởng, lòng hắn lạnh ngắt như băng.
"Ta là thần tử của Khánh Quốc, là tần tử của bệ hạ, là quan viên của Giám Sát viện." Ngôn Băng Vân bị các quan viên này trực tiếp vạch trần hành động chuẩn bị của mình thời gian qua, nhưng trên mặt không hề có vẻ dao động, hắn lạnh lùng nhìn mọi người đứng hai bên bàn dài, nói rõ từng câu từng chữ: "Các ngươi chớ quên, lúc mới nhập viện, điều đầu tiên các ngươi học được là: 'Tất cả vì Khánh Quốc'!" Ngôn Băng Vân cực kỳ lạnh lùng phất tay, "Trung thành với bệ hạ là điều duy nhất chúng ta cần suy nghĩ. Lời nói của các ngươi trước đây đã có phần đại nghịch bất đạo, takhông muốn nghe thêm lần nữa."
Đúng thế, trước đây các quan viên Giám Sát viện đã hết tỏ rõ nỗi bất mãn đối với hoàng cung, nếu bị người ngoài biết cũng chẳng khác nào tội mưu phản.
Ngôn Băng Vân chậm rãi đi đến bên cửa sổ, nheo mắt nhìn phía ngoài ánh chiều đỏ thẫm chiếu vào, giọng nói lạnh lẽo rò ra từ kẽ răng: "Trần Bình Bình hành thích bệ hạ, chuyện mưu phản đã là hiển nhiên, nếu các ngươi cố chấp, muốn liên kết với tên nghịch tặc ấy làm chuyện gì, đừng trách ta tàn nhẫn..."
Trong mật thất một lần nữa im phăng phắc.
Chủ sự lâm thời của Lục Xử chậm rãi siết chặt tay cầm dùi sắt bên hông, lạnh lùng nhìn Ngôn Băng Vân bên cửa sổ, nói: "Cho dù ngươi đã điều đi phần lớn thuộc hạ của ta, nhưng ta nghĩ, Lục Xử ta muốn hạ sát ngươi cũng không phải chuyện quá khó. "
"Giết ta rồi thì sao?" Ngôn Băng Vân lạnh nhạt khinh miệt "Ngươi muốn làm phản ư? Người thân của ngươi, người thân của các kiếm thủ dưới trướng ngươi có thể chạy đi đâu? Bên ngoài có một vạn đại quân, dù cứu được lão Viện trưởng, ngươi có thể đánh ra ngoài không?"
Ánh chiều tà in lên khuôn mặt sương giá của Ngôn Băng Vân, tạo thành một sắc thái huyết tinh vô cùng phức tạp. Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn chủ sự của Lục Xử, lạnh lùng nói: "Ý chỉ của bệ hạ sáng nay đã đưa tới, trong tay ta có thủ lệnh của Viện trưởng. Từ giờ trở đi, ta chính là Đề ti đời thứ ba của Giám Sát viện! Mệnh lệnh của ta, các ngươi phải tuân theo tuyệt đối, nếu không sẽ xử trí nghiêm khắc theo điều lệ trong viện."
"Ngôn đại nhân, ta không rõ trong lòng ngươi nghĩ sao." Mộc Thiết mấy năm gần đây biểu hiện khá nghiêm túc, giờ vẫn còn thấy hoang mang, đột nhiên mở miệng thành khẩn nói: "Đúng vậy, Hình đại nhân của Lục Xử dựa vào mấy kiếm khách kia, cùng lắm là có thể cứu được lão Viện trưởng ra khỏi viện, nhưng không thể đưa ngài ấy ra khỏi kinh đô."
"Thế nhưng..." Đôi mắt Mộc Thiết sáng lên, cực kỳ lấp lánh trên trên khuôn mặt ngăm đen của hắn. "Nhất Xử của ta vẫn còn! Bát Đại Xử phối hợp, trong kinh đô này muốn cứu bất cứ ai cũng không phải là việc không thể."
"Nhất Xử đã bố trí người ở các nha môn then chốt, Tứ Xử chắc chắn cũng còn hậu chiêu... Nếu đại nhân không thể, nhất định lão Ngôn đại nhân có thủ đoạn này." Chủ sự Nhị Xử lạnh lùng nói: "Bát Xử lập tức kích động Thái Học náo loạn, bất kể lý do gì, chỉ cần khiến kinh đô rối loạn, Tam Xử ngay lập tức xuất thủ đầu độc nguồn nước, ép kinh đô ngày mai phải mở cửa, Tứ Xử phóng hỏa, phát lực một phen, chỉ cứu một mình lão Viện trưởng nào có khó khăn gì."
Quả thực xứng danh những người lâu năm nhất Viện, vừa mở miệng đã sắp xếp rõ ràng các bước cứu Trần lão Viện trưởng, dễ dàng đưa ra kế hoạch tàn độc như thế.
"Hạ độc trong nguồn nước kinh đô?" Con ngươi Ngôn Băng Vân co lại: "Ngươi muốn làm cho toàn bộ quan lại trong Viện cùng thân thích, cả bách tính kinh đô... chôn theo lão ấy sao?"
"Giám Sát viện chúng ta có khả năng biến kinh đô thành tòa thành hoang, nếu thực sự hạ quyết tâm." Chủ sự Nhị Xử lạnh lùng, như đang nói một chuyện rất bình thường: "Chỉ cần lão Viện trưởng còn sống, chết vài chục vạn người có là gì?"