๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn phiền muộn vô cùng, thốt lên: "Ngọn núi ấy cao lớn và lạnh lẽo như vậy, ta không thể nào đến gần, dù có mang theo tro cốt của ngươi cũng vô dụng."
"Đó chỉ là lấy cớ!" Tứ Cố Kiếm giận dữ gầm lên: "Chỉ là lấy cớ mà thôi!"
Ngay sau đó, Tứ Cố Kiếm tung một nhát kiếm, cuốn lên từng đám hoa tuyết, rải rác khắp bầu trời và mặt đất, diễm lệ đến không thể chống lại. Phạm Nhàn mặt mày tái nhợt, dùng hết sức lực, đôi chân trần liều mạng đạp lên tuyết mềm, hướng về ngọn núi tuyết cao vời vợi, tựa như không bao giờ có thể chinh phục.
Sau đó, y nhìn thấy một bóng đen đang từ tốn và kiên định bước lên ngọn Đại Tuyết sơn, Phạm Nhàn mừng rỡ vô cùng, hét lớn: "Ngũ Trúc thúc, chờ ta một chút."
Ngũ Trúc bịt mắt bằng tấm vải đen, dường như không nghe thấy tiếng gọi nào, vẫn kiên trì và lạnh lùng bước lên núi. Nhưng nhát kiếm sau lưng Phạm Nhàn đã đến, chỉ có một đóa hoa kiếm nhưng trong chớp mắt đã nở rộ vô số, mỗi nhát cắt vào lồng ngực và bụng Phạm Nhàn, lấy đi từng mảnh thịt.
Đau đớn vô cùng cô tận khiến Phạm Nhàn hét lên thảm thiết, ngã xuống đất, máu chảy ra nhuộm đỏ mặt tuyết, lập tức biến thành những bông hoa máu đỏ thẫm, như những viên mã não quý giá đầy sát khí.
Phạm Nhàn nhìn Ngũ Trúc thúc bước lên Đại Tuyết sơn, ngọn núi tuyết vẫn cao lớn và lạnh lẽo như xưa, y cảm nhận nỗi đau khôn xiết từ trái tim, đâu óc tràn ngập tuyệt vọng và sợ hãi.
Sau đó, y tỉnh dậy.
Phạm Nhàn rên rỉ đau đớn, vùng vẫy ngồi dậy từ trên giường, mồ hôi ướt đẫm áo trong. Y vô thức sờ lên lồng ngực mình, phát hiện ngoại trừ cảm giác đau nhức, không hề có vết thương thật sự nào.
Lúc này đã vào đêm, có vẻ như vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ chiều, y im lặng nhìn lên trần nhà rồi lại ngủ tiếp, chỉ không rõ tại sao lại mơ thấy cơn ác mộng đó. Những nhân vật từng khuấy động thiên hạ xưa kia, từng người một xuất hiện trong giấc mộng của hắn, kể cho hắn nghe về câu chuyện về ngọn núi tuyết ấy rồi khuyên nhủ, cổ vũ rồi ruồng bỏ y.
Phạm Nhàn thở hổn hển nặng nề, vội vàng lau vài giọt mồ hôi lạnh trên trán, ngơ ngác nhìn chăn đắp trên mình, nhớ lại ngọn núi tuyết trắng xóa trong giấc mơ, vẫn còn rùng mình sợ hãi. Y hiểu ngọn núi tuyết trong mộng đại diện cho điều gì trong thế giới thực, y cũng biết nam nhân kia thực chất còn mạnh mẽ và lạnh lùng hơn ngọn núi ấy, nhưng núi đã ở trước mặt, y vẫn phải leo lên.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Ngự Thư phòng Hoàng cung, Hoàng đế chậm rãi mở mắt, tỉnh giấc. Nhìn ánh nến lung linh trên bàn, ngài mới biết lúc này đã khuya. Ánh mắt Hoàng đế hơi lạnh lùng, có chút khác thường, bởi vì trước đó ngài đã mơ một giấc mơ. Trong mơ, ngài thấy mình đứng trên một ngọn núi tuyết cô độc, hưởng thụ sùng bái cung kính của vô số bá tánh dưới chân núi, song bên cạnh ngài không có một ai, cô đơn như chính ngọn núi ấy.
Những bá tánh gần như đông cứng thành xác ướp, được loại sinh vật ấy thờ phụng có lẽ cũng chẳng có nhiều niềm vui để thu lượm. Hoàng đế chậm rãi nhắm mắt lại, nghĩ đến những ánh mắt lạnh lùng nhìn mình trong mơ, ánh mắt quen thuộc của những người đồng bọn, hồi lâu không nói lời nào.
"Trẫm muốn ủ ấm khuôn mặt," Hoàng đế nói.
Diêu thái giám luôn chực sẵn bên cạnh lập tức cúi mình tuân lệnh, đẩy cửa Ngự Thư phòng ra ngoài, trước khi lui về lại hạ giọng tâu: "Diệp Trọng đại nhân đã chờ ở trước điện."
Hoàng đế không nói gì, có vẻ hơi ngán ngẩm vẫy tay, cửa Ngự Thư phòng đóng lại. Tuy Hoàng đế Khánh Quốc có cung điện riêng trong hậu cung, nhưng bao năm qua, ngài siêng năng chính sự, lại có sức khỏe dồi dào, quen thói thức đêm duyệt tấu trong Ngự Thư phòng, đã sắp xếp đồ nghỉ ngơi đầy đủ tại đây, nên rất hiếm khi về cung nghỉ mà thường ngủ lại Ngự Thư phòng.
Có thể nói nửa đời người của Khánh Đế là ở trong Ngự Thư phòng này. Vào ban đêm yên tĩnh, ngoài Hoàng đế ra, chỉ có thái giám thân tín nhất được phép vào, kể từ khi Hồng công công qua đời, Hồng Trúc thất thế, người duy nhất có thể ở lại Ngự Thư phòng ban đêm chỉ còn Diêu thái giám.
Có điều, đêm nay trong căn phòng yên tĩnh này còn có một người nữa, cô gái có đôi mắt tự nhiên toát lên vẻ điềm đạm không thể xua tan, gương mặt thanh tú, mặc áo lông mỏng, ngồi im lặng trên ghế tròn đối diện chiếc giường, dưới chân cô còn đặt một cái rương.
Hoàng đế bệ hạ nhìn cô một cái, ôn hòa nói: "Mấy ngày nay ngươi cũng chẳng nghỉ ngơi, chốc nữa vào hậu cung nghỉ ngơi đi."
Phạm Nhược Nhược bình tĩnh thi lễ, không nói gì thêm. Từ buổi trưa hôm trước được đón vào cung chữa trị cho bệ hạ, mọi hành động của cô bị giới hạn nghiêm ngặt. Dù chẳng ai nói thẳng ra điều gì, nhưng cô biết mình nhất định phải ở lại trong cung.