๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vị quan viên này trực tiếp xưng hô tên Ngôn Băng Vân, rõ ràng không còn chút kính trọng nào. Cho dù Ngôn Băng Vân chưa từng gia nhập Khải Niên tiểu tổ, nhưng với tư cách là cánh tay đắc lực của Phạm Nhàn và quan viên cấp cao trong Giám Sát viện, xưa nay hắn luôn được tiểu đội tôn trọng. Có điều những ngày qua, những việc Ngôn Băng Vân đã làm trong Giám Sát viện khiến tất cả quan viên đều thù ghét hắn.
Ngôn Băng Vân là thuộc hạ đắc lực của Phạm Nhàn, nhưng không bao giờ được Phạm Nhàn tin tưởng hoàn toàn, bởi Tiểu Ngôn công tử thâm trầm kia là một con người độc lập. Phạm Nhàn im lặng giây lát rồi lắc đầu, không bày tỏ ý kiến gì về việc này, cũng không nói nên tiếp tục chọn địa điểm liên lạc khác. Một mặt, y vẫn còn chút kỳ vọng đối với Ngôn Băng Vân, thậm chí còn lo Ngôn Băng Vân có thể chết trong cơn thịnh nộ của Giám Sát viện. Mặt khác, sau ngày hôm nay, Khải Niên tiểu tổ phải rời khỏi kinh đô, gian nhà nhỏ này mà Vương Khải Niên bỏ một trăm hai mươi lượng bạc ra mua cũng sẽ bỏ hoang, đâu cần phải bận tâm thêm.
Thấy Phạm Nhàn không đáp lời, quan viên kia lắc đầu, tiếp tục báo cáo: "Cửa thành vừa mở, người tới Tây Lương và Mân Bắc đã đi từ lâu, chắc chắn Đặng đại nhân và Tô đại nhân đã nhận được tin tức. Mong đại nhân an tâm."
Đây chính là điều Phạm Nhàn lo ngại nhất khi bị giam lỏng. Đặng Tử Việt và Tô Văn Mậu là hai thuộc hạ đáng tin cậy nhất của Phạm Nhàn sau Vương Khải Niên, vì vậy cũng được giao nhiệm vụ then chốt nhất. Một người đã đi Tây Lương, một người ở Giang Nam canh chừng Nội Khố. Nếu hai người bị Hoàng đế diệt trừ, chỉ e Phạm Nhàn sợ sẽ hối hận cả đời, dù không biết Hoàng đế có rảnh rang sắp đặt giết người hay không, nhưng tin tức đã chuyển đi khiến Phạm Nhàn cũng yên tâm phần nào.
Hắn liếc nhìn các thành viên trong sân, khóe miệng nhếch lên mỉm cười ôn hòa. Bản thân bị giam lỏng trong phủ bảy ngày, thuộc hạ ở đây cũng vất vả bảy ngày, ngoài việc dò la tin tức, hôm nay cuối cùng cũng nghĩ tất cả biện pháp để lọt vào Phạm phủ. Quả thực đây mới là nhóm người có thực lực nhất trong Giám Sát viện.
Khải Niên tiểu tổ mang tên Vương Khải Niên, từ năm Khánh Lịch thứ tư đến năm thứ bảy Vương Khải Niên mất tích, suốt ba năm trời việc tuyển chọn thành viên đều do Vương Khải Niên tự tay quyết định. Những thành viên này vốn chỉ là nhân viên văn thư ngoại vi không đáng chú ý trong Giám Sát viện, hoặc quan viên cấp thấp không được trọng dụng, nhưng lại vừa vặn lọt mắt Phạm Nhàn. Dưới sự chỉ đạo của Vương Khải Niên, bọn họ đột nhiên phát huy khả năng thi hành mạnh mẽ ban đầu, trở thành một tiểu đội bí mật nhưng nổi tiếng trong Giám Sát viện, một tiểu đội trực thuộc Phạm Nhàn.
Ví như trong những ngày qua, các thành viên tiểu đội ứng phó cực kỳ đắc lực theo phong cách của Phạm Nhàn. Vừa hay tin không ổn là lập tức ẩn thân trong bóng tối, không liều lĩnh làm gì ngoài việc bảo toàn tính mạng, mà cẩn thận dò xét phản ứng và tin tức từ mọi phía rồi tìm cách thích hợp báo cáo Phạm Nhàn quyết định.
Có được một đám thuộc hạ trung thành nhưng không tự kiêu, đảm đương nhưng không mù quáng như thế, không thể không nói Phạm Nhàn thật may mắn. Ánh mắt y lướt qua mọi người, chợt nghĩ ra ngoài con mắt nhìn người của Vương Khải Niên, làm sao trong Giám Sát viện lại có quá nhiều nhân tài bị chôn vùi, bị phủ bụi bặm nhiều năm như vậy mà phải đợi đến khi y từ Đạm Châu đến kinh đô mới được khơi dậy? Liệu Vương Khải Niên có thực sự tinh chuẩn đến thế? Hay những người trung thành này vốn bị lão tổ tông Giám Sát viện kiềm hãm, để dành riêng cho Phạm Nhàn sử dụng?
Phạm Nhàn cau mày, tâm trí hỗn loạn, nghĩ đến tình cảm thân thiết của Trần Bình Bình dành cho mình, im lặng một hồi rồi thở dài, cũng chẳng có thời gian đi hỏi han gì thuộc hạ, trực tiếp phất tay bước vào căn phòng yên tĩnh bên cái giếng phía sau sân.
Trong phòng có một cái bàn đọc sách cỡ lớn, trên đó để trang giấy chuyên dụng của Giám Sát viện, còn có một bộ công cụ giải mật mã đầy đủ, nghiên mực xếp bên phải chiếc bàn. Đầu thu thời tiết không lạnh mấy, muốn mài mực cũng rất đơn giản. Thế nhưng Phạm Nhàn không làm mà trực tiếp lấy bút chì đặc chế của Nội Khố dưới bàn sách, giơ hai ngón tay nắm lấy.
Đầu bút chì vẫn chưa chạm xuống tờ giấy trắng muốt. Dù phải nghĩ ra vô số cách thức mới thoát khỏi tầm mắt triều đình đến được căn nhà nhỏ này, hiển nhiên Phạm Nhàn đã suy nghĩ thấu đáo mệnh lệnh mình cần ban bố. Có điều cuối cùng y vẫn đặt bút xuống, bởi bất cứ điều gì một khi đã ghi trên giấy, chính là nhược điểm và nguy cơ lộ bí mật.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑