๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lâm Uyển Nhi suy nghĩ một hồi, lúc trước khi cô mắc bệnh phổi cũng bị Phạm Nhàn ép uống sữa dê mỗi ngày. Mùi sữa dê thực sự khó chịu, cô không nhịn được bật cười, quay ra cửa nói: "Chẳng lẻ sữa dê này là tiên đan?"
Phạm Nhàn quay lại cười nói: "Tuy không phải tiên đan nhưng thật sự rất thứ tốt, chẳng qua là hơi nặng mùi một chút. Tư Tư nàng phải cố chịu đựng, kiên trì uống sữa vào."
Lâm Uyển Nhi đột nhiên nhớ tới biện pháp mà Tứ Kỳ đã nghĩ ra lúc trước, vui vẻ nói: "Chuyện này cứ để Tứ Kỳ làm cho, không biết cô ấy cho thêm hạt hạnh nhân hay là trà hoa nhài, hương vị hơi chát một chút nhưng lại loại bỏ được mùi hôi."
Vừa nghe nói để Tứ Kỳ phục vụ chuyện ăn uống cho mình, Tư Tư đang nằm trên giường cảm thấy rất bất an. Cô vốn dĩ là đại nha hoàn có địa vị ngang bằng với Tứ Kỳ, nhưng giờ đang mang bầu, đãi ngộ đột nhiên tăng lên đáng kể. Cô thực sự không dám nhận, chỉ sợ mọi người từ trên xuống dưới trong phủ sẽ nói xấu mình, cho nên vô thức muốn mở miệng từ chối.
Phạm Nhàn xua tay, nói: "Trong hậu viện này không có nhiều lễ tiết giả tạo như vậy, lúc nàng làm nha hoàn, chẳng phải ta vẫn đấm lưng cho nàng à... Cứ để Tứ Kỳ vất vả một chút, chẳng qua không biết cách này có hiệu quả hay không."
Tư Tư mặt đỏ, lại phát hiện ngoài cửa thấp thoáng gương mặt đắc ý của nha đầu Tứ Kỳ, nha đầu này cười nói: "Chắc chắn cách này sẽ có hiệu quả. Khi đó sữa dê hàng của tiểu thư đều do nô ti chuẩn bị, chỉ cần dùng vải lọc bã trà là được."
Uyển Nhi tức tối bật cười nhìn cô: "Xem ngươi đắc ý tới mức nào kìa."
Tư Tư kiên trì gọi Phạm Nhàn là thiếu gia, Tứ Tỳ kiên trì gọi Uyển Nhi là tiểu thư. Trong nhà có một cặp chủ nhân nam nữ, cùng với hai đại nha hoàn kiểu này, đúng là cách xưng hô có phần kỳ quái. Có lẽ cũng chỉ có loại nam nhân mang kinh nghiệm từ kiếp trước như Phạm Nhàn mới có thể không màng tới chuyện danh phận. Cũng may là ba cô gái này đều có thể phối hợp với bước chân của y, đây cũng là chuyện rất tốt.
"Lúc bình thường phải phơi nắng nhiều hơn, đừng tin vào những lời vớ vẩn của mấy bà đỡ. Nếu không thông gió, ngồi trong nhà sẽ bị nghẹt chết đấy." Phạm Nhàn đột nhiên nghĩ tới một điều, rất nghiêm túc nói với thê tử của Đằng Đại Gia và Uyển Nhi. Y biết nếu Liễu Thị nổi tính cổ hủ, chỉ có hai người này mới có thể nói giúp Tư Tư vài lời.
"Phì phì..." Thê tử của Đằng Đại Gia vội vàng phì hai cái, nói: "Hôm nay là ngày vui, sao lại nói ra từ ấy."
Phạm Nhàn không để tâm, tự lẩm bẩm: "Phải đảm bảo có đủ rau củ và hoa quả, tuyệt đối không được để thiếu." Sau đó y quay đầu lại nói với Tư Tư: "Cho dù không muốn ăn cũng phải cố ăn... Mấy món ăn vặt, nàng cứ bảo đám nha hoàn làm cho."
"Được rồi được rồi." Thê tử của Đằng Đại Gia dày, tự mình tự tiện chặn miệng của Phạm Nhàn lại, nói: "Dẫu sao cũng là đứa đầu tiên, sau này sẽ còn nhiều con cháu, nếu thiếu gia cứ luôn lo lắng dông dài như vậy, không khéo đám hạ nhân chúng ta mệt chết mất."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn lại cẩn thận an ủi Tư Tư một hồi, kể vài câu chuyện cười để cô buông lỏng tâm thần, sau đó dắt tay Uyển Nhi ra khỏi phòng. Hai người tùy tiện dạo chơi trong khu hậu viện phía sau, dọc đường thấy vài hạ nhân khá đắc lực trong phủ đang vội vã đi qua, thấy hai người là nhanh chóng hành lễ. Chỉ có điều, trên gương mặt họ có vẻ hơi lúng túng.
"Họ đi đâu thế?" Phạm Nhàn nhíu mày hỏi.
Uyển Nhi mỉm cười nói: "Bọn họ đang tới chúc mừng Tư Tư, thấy thiếp... đương nhiên sẽ cảm thấy lúng túng."
"Lúng túng cái gì?" Không phải Phạm Nhàn ngu dốt tới mức đó, y chỉ lo lắng Uyển Nhi có khúc mắc gì đó trong lòng nên cố ý hỏi.
Uyển Nhi lườm y một cái, tựa đầu vào vai y, nhỏ giọng nói: "Chàng nghĩ sao?"
Phạm Nhàn vỗ về đôi má mũm mĩm của cô, mỉm cười hỏi: "Thế nàng vui vẻ thật hay chỉ giả vờ?"
Gương mặt của Uyển Nhi vẫn còn nét trẻ con, nhưng toát lên vẻ thong dong của nữ chủ nhân, vẫn là ba chữ như trước: "Chàng nghĩ sao?"
o O o
"Ta căng thẳng lắm à?" Phạm Nhàn nắm tay Uyển Nhi, dắt cô đến ngồi xuống trên chiếc ghế đá gần hòn giả sơn, ôm Uyển Nhi vào lòng. Nơi này vô cùng yên tĩnh, không có tiếng bước chân của hạ nhân. Uyển Nhi hơi ngượng ngùng nhưng cũng để y làm theo ý mình.
"Không khéo còn đóng băng ấy."
Uyển Nhi oán hận lẩm bẩm một câu, đột nhiên nghĩ về câu hỏi của y, suy tư một lúc rồi mới ngẩng đầu lên, đưa cặp mắt long lanh sang chăm chú nhìn y. Sau khi im lặng một lúc lâu cô mới nghiêm túc nói: "Đây cũng là câu mà thiếp muốn hỏi chàng. Vì sao trên mặt chàng có vẻ không mấy vui mừng, thậm chí... có phần hơi căng thẳng, sợ hãi... Chàng lo lắng cái gì? Lo cho cảm nhận của thiếp ư? Chàng phải biết thiếp không phải loại người như vậy mà."