๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hoàng đế bệ hạ hơi nhướng mày, tò mò hỏi: "Ta nhớ trước khi An Chi vào kinh, ngươi đã là một tài nữ nổi tiếng rồi."
"Chỉ là đám nam nhân thô lỗ rảnh rỗi sinh sự thích bàn tán, ta không làm thơ hay, cũng không vẽ tranh giỏi, thật không hiểu danh tiếng tài nữ này từ đâu mà ra."
Từ lúc vào cung đến nay đã tám ngày, từ ban đầu căng thẳng sợ hãi bất lực, đến nay Phạm Nhược Nhược đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Một phần do tính tình vốn có, phần quan trọng hơn là nhờ sự ảnh hưởng âm thầm của Phạm Nhàn suốt mười mấy năm qua. Dù đối phương là Hoàng đế Khánh Quốc, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một con người chứ không phải quái vật gì.
Đương nhiên, điều này cũng nhờ Hoàng đế bệ hạ tỏ ra giống một người bình thường trước mặt Phạm Nhược Nhược.
"Thơ của ngươi trẫm đã đọc qua, trong khuê các cũng coi là không tồi, chỉ là so với An Chi thì khó mà sánh bằng, nên ngươi mới nói như vậy. Tài năng không nằm ở bề ngoài mà ở chí khí bên trong. Ngươi cứu được mạng ta, đó là diệu thủ hồi xuân, danh xưng tài nữ cũng xứng đáng." Hoàng đế bệ hạ cười nói.
"Bệ hạ thọ hồng phúc tề thiên, thần nữ chỉ là..." Phạm Nhược Nhược rất tự nhiên đáp lại theo lối cung kính thường dùng, nhưng không ngờ Hoàng đế bệ hạ lại cười nói: "Chắc chắn ta sẽ không chết, nhưng có vài viên đạn trong người cũng không dễ chịu cho lắm."
Ngay lúc ấy, Diêu thái giám lặng lẽ bước vào Ngự Thư phòng, đứng trước Hoàng đế bệ hạ, nhẹ nhàng nói: "Có một người chết ở Khánh Miếu, bọn họ đang chờ ở tiền điện."
"Chờ à? Chờ nhận tội sao?" Giọng nói của Hoàng đế bệ hạ lạnh đi, ngài vuốt nhẹ quân cờ đen nói: "Trẫm tha cho chúng lần này, nếu còn dám làm loạn nữa thì bảo chúng tự nhảy vách đá Đại Đông sơn đi."
Diêu thái giám hạ giọng nhận lệnh rồi nói tiếp: "Sau khi Tiểu Phạm đại nhân rời Khánh Miếu, đã đến Thái Học gặp Hồ Đại học sĩ."
Hoàng đế bệ hạ im lặng một lúc rồi cười nói: "Trẫm đã biết, ở Khánh Miếu... Ảnh Tử đã quay lại."
Diêu thái giám im lặng không nói gì. Về việc này, ông không có quyền khuyên can gì, ông hiểu rõ tâm ý Hoàng đế bệ hạ, sẽ tuyệt đối không ngu muội như những khổ tu sĩ đội nón lá kia. Phạm Nhàn là ai? Là con tư sinh, là thần tử được Hoàng đế bệ hạ sủng ái nhất, cho dù Hoàng đế bệ hạ muốn Phạm Nhàn chết cũng không thể để bọn hạ nhân tự tiện hành động.
"Vấn đề là hiện giờ vẫn chưa biết Tiểu Phạm đại nhân rời Phạm phủ ra sao, lại vào Khánh Miếu thế nào, hơn nữa trong khoảng thời gian đó, không rõ hắn đi đâu." Diêu thái giám cúi người nói.
Khánh Đế nhíu mày, không nói năng gì, phất tay bảo Diêu thái giám lui ra. Trong suốt cuộc đối thoại, Phạm Nhược Nhược ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe. Diêu thái giám cũng không lảng tránh cô, vì mấy ngày qua các nô tài trong cung đã quen với việc bên cạnh Hoàng đế bệ hạ luôn có một nữ nhân dung mạo thanh tú, toàn thân toát lên vẻ lạnh lẽo. Cho dù là hội nghị ở Ngự Thư phòng hay những việc quan trọng hơn, Hoàng đế bệ hạ đều không lảng tránh cô.
Nhưng hôm nay người được nhắc tới là Phạm Nhàn, là huynh trưởng thân thiết nhất của cô, nên Phạm Nhược Nhược vẫn cúi đầu xuống, dường như không muốn nghe hay để Hoàng đế bệ hạ phát hiện ra điều gì khác thường.
Hoàng đế bệ hạ không nhìn về phía cô, chỉ im lặng. Một lúc sau, Hoàng đế bỗng mỉm cười. Hôm nay Phạm Nhàn liều chết ra khỏi phủ làm gì, cung đình chưa tìm ra manh mối nào, nhưng ít ra cũng biết Ảnh Tử thuộc Lục Xử của Giám Sát viện đã quay lại, và lúc ở Khánh Miếu đã chiến đấu với hơn mười khổ tu sĩ.
Nghĩ đến đám khổ tu sĩ đầu trọc kia, nụ cười trên mặt Hoàng đế bệ hạ biến mất, ánh mắt lộ vẻ chán ghét. Ngài không ngờ những tu sĩ cuồng nhiệt ấy dám hành động với Phạm Nhàn mà không xin ý chỉ, điều đó khiến Khánh Đế khó chịu.
Còn nghĩ đến Ảnh Tử thuộc Lục Xử Giám Sát viện thực chất là ai, mắt Hoàng đế bệ hạ híp lại, lộ vẻ hứng thú tột độ. Trần Bình Bình hầu hạ ngài hàng chục năm nhưng vẫn giữ nhiều bí mật. Trước đây vì tin tưởng lòng trung thành của Trần Bình Bình nên Hoàng đế bệ hạ không để ý, biết rõ luôn có một cái bóng bên chiếc xe lăn màu đen mà không tìm hiểu thân phận thực sự.
Giờ đây tất nhiên đã biết, trước mắt Hoàng đế bệ hạ hiện lên một vệt kiếm quang mà tên kiếm khách áo trắng trên Huyền Không miếu kia tung ra. Vệt kiếm quang chói mắt khiến đôi mắt ngài nhíu lại, trong lòng bỗng dâng lên mong chờ tiểu đệ của Tứ Cố Kiếm này sẽ làm ra được những điều gì.
Không cần suy đoán Phạm Nhàn ra khỏi phủ làm gì, Hoàng đế bệ hạ biết rõ y đã liên lạc với những thuộc hạ thân tín nhất ở kinh đô, đồng thời phát đi những tin tức vô cùng quan trọng tới Tây Lương, Đông Di, Giang Nam.