๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Đế là con người, ngài rất hoài niệm những khung cảnh xưa ấy. Chính vì thế, sự phản bội của Trần Bình Bình khiến những kỷ niệm đẹp đẽ ấy bỗng chốc đầy nghi kỵ và khó tin, nên ngài cảm thấy phẫn nộ.
Ngoài phẫn nộ, trong lòng ngài còn một cảm xúc rất phức tạp. Cách đây vài năm, vì sự kiện Huyền Không miếu, Phạm Nhàn bị thương nặng suýt mất mạng. Sau khi lành vết thương, một ngày tuyết rơi, chàng trai trẻ ấy ngồi xe lăn vào cung và trò chuyện rất lâu với Hoàng đế bệ hạ.
Đó là lần đầu Hoàng đế bệ hạ nói chuyện với Phạm Nhàn. Dù vẫn không công khai quan hệ giữa hai người như lần trong tiểu lâu, nhưng với Khánh Đế đó vẫn là một cuộc gặp gỡ vô cùng quan trọng.
Tối nay nhìn thấy chiếc xe lăn, ngài lại nhớ đến Trần Bình Bình, nhớ đến Phạm Nhàn bị thương, cảm xúc trở nên rất phức tạp. Ngài chậm rãi nói: "Trẫm phải trút thiên đao vạn quả lên lão chó kia vì lão ta quá độc ác, gian trá đến cùng cực."
Phạm Nhược Nhược đỡ cánh tay ngài, giữ khoảng cách không quá vất vả, nhưng nghe câu này cảm thấy thân thể Hoàng đế bệ hạ nặng trĩu như núi Thái Sơn. Quân muốn thần chết, thần không thể không chết, huống hồ Trần lão Viện trưởng âm mưu phản nghịch, trời đất đều biết, chẳng ai có thể chất vấn điều này với Hoàng đế bệ hạ, ngoại trừ Phạm Nhàn... Hơn nữa, điều then chốt là Hoàng đế bệ hạ chẳng cần giải thích gì cả, những ngày qua ngài không hề có ý định tự giải thích với Phạm Nhàn. Thế nhưng đêm thu này, chỉ riêng hai người, Hoàng đế bệ hạ lại mở miệng.
Rốt cuộc những lời này muốn nói với cô hay muốn nhờ cô chuyển lại cho huynh trưởng? Phạm Nhược Nhược nhẹ nhàng cúi đầu, không đáp lời nhưng trong lòng suy nghĩ miên man.
"Lão chó già kia cố ý chết trong tay trẫm, là để An Chi oán hận trẫm. Loại người độc ác ấy, đến trước khi chết vẫn không quên thù hận như vậy, trẫm sao có thể để lão ta chết thanh thản được." Giọng nói của Hoàng đế bệ hạ có phần mệt mỏi, ngài quay đầu nhìn Phạm Nhược Nhược rồi lại nhìn ra hoàng cung ban đêm yên tĩnh, nói: "Ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ triệu An Chi vào cung thỉnh an."
Thân hình Phạm Nhược Nhược hơi khựng lại, một tay vịn cánh tay bệ hạ, thân thể hơi cúi xuống, cúi đầu thành khẩn nói: "Tạ ơn bệ hạ."
Hoàng đế vẫn mặt không cảm xúc, dường như không cho rằng việc mình nhượng bộ trong trận chiến này mà còn bắt nữ nhân nhà thần tử cảm tạ là đương nhiên. Nhưng điều khiến ngài cảm động là sau ba chữ đó, tiểu thư nhà họ Phạm đã không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng đỡ cánh tay ngài, tiếp tục dạo bước trong cung mà không hề đề cập việc ra khỏi cung của mình.
"Ngươi... khác với những người khác." Hoàng đế bệ hạ quay đầu lại, nhìn cô đầy thâm ý: "Trước kia trẫm thường dẫn Thần Nha đầu dạo quanh đây, nhưng sau khi tuổi tác lớn, con bé ít lui tới, hơn nữa tính tình cũng nghịch ngợm hơn ngươi rất nhiều."
"Đương nhiên ta không thể sánh bằng tẩu tẩu." Phạm Nhược Nhược cúi đầu nói nhỏ. Hoàng đế bệ hạ mỉm cười, không nói gì, cảm thấy tiểu nha đầu bên cạnh thật là thanh khiết đạm bạc tới cực điểm. Kể từ khi Lâm Uyển Nhi trưởng thành, chắc không còn mấy người giống như con cháu “thực sự” tháp tùng Hoàng đế bệ hạ, vì Thiên tử không có việc gia đình, trong lòng những hoàng tử còn sống hay đã mất, Hoàng đế bệ hạ...cũng khó có thể là một phụ thân đích thực.
Trong lòng Phạm Nhược Nhược cũng đầy nghi ngờ và xúc động. Sau mấy ngày ở bên, vị Hoàng đế bệ hạ xa lạ và oai nghiêm này dường như đã từ từ bước xuống khỏi ngai vàng, cũng cởi bỏ lớp áo choàng lộng lẫy bên ngoài, trở nên giống một vị cha chú bình thường hơn, hay là một người đang dần lộ rõ tuổi tác sau khi bị thương nặng.
o O o
Trong đêm tĩnh mịch, tiểu thư họ Phạm đỡ bệ hạ tản bộ, cảnh tượng này rơi vào mắt rất nhiều người. Đây đã không phải là lần đầu mọi người chứng kiến Hoàng đế bệ hạ đối xử đặc biệt với tiểu thư nhà họ Phạm. Kể từ khi Hoàng đế bệ hạ bị thương trong Ngự Thư phòng và tiểu thư nhà họ Phạm vào cung chăm sóc, toàn bộ mọi người trong cung ai cũng biết Hoàng đế bệ hạ đối xử với vị tiểu thư này khác hẳn với mọi người.
Ai có chút thông minh cũng biết thân phận hiện giờ của Phạm thị là con tin, nhưng có con tin nào được đối xử như thế này. Sinh hoạt của cô trong cung theo tiêu chuẩn của Thần quận chúa thuở trước, ngoại trừ ban đêm về nghỉ thì cả ngày vị tiểu thư họ Phạm này ở bên Hoàng đế bệ hạ, thậm chí ngay cả khi bàn luận quốc sự Hoàng đế bệ hạ cũng không lánh mặt cô.
Tất nhiên điều này khiến các Đại học sĩ kinh ngạc, nhưng với thân phận và địa vị của mình, đương nhiên họ sẽ không bàn tán lung tung. Chỉ có Hạ Đại học sĩ mỗi lần nhìn thấy tiểu thư nhà họ Phạm trong Ngự Thư phòng là lộ vẻ mặt mất tự nhiên.