๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hoàng đế nhắm mắt, im lặng một lúc rồi nói: "Chuyện năm đó, trẫm không muốn giải thích gì với ngươi. Nhưng trẫm nghĩ, có lẽ họ vẫn ở trên trời nhìn xuống, còn ngươi là con trai trẫm và mẹ ngươi, có lẽ ngươi như đôi mắt họ để lại nhân gian... Trẫm không giết ngươi chỉ để chứng minh với ngươi và những ai quan tâm ngươi rằng, trẫm... mới đúng."
Ngài mở mắt, lạnh lùng nói: "Còn họ, tất cả đều sai."
Phạm Nhàn cúi người, thi lễ rất sâu, đáp: "Thần sẽ ở lại kinh đô, chứng kiến sự nghiệp vĩ đại của bệ hạ."
Y không cảm tạ ân huệ không giết của Hoàng đế, vì không cần cảm tạ. Hoàng đế để y sống, tất nhiên y sẽ sống tốt, mở mắt thay Diệp Khinh Mi, thay Trần Bình Bình và nhiều người xưa nhìn ngắm tất cả.
"Ngươi sẽ ngoan ngoãn ư?" Hoàng đế nhìn con trai, bỗng cười lớn rồi lạnh lùng nói: "Trẫm không tin, ngươi cũng không tin. Nhưng trẫm không cho rằng ngươi không thành thật là khuyết điểm. Chỉ hy vọng ngươi không quá đáng đến mức trẫm không thể khoan dung."
"Ở lại kinh đô đi." Hoàng đế nhìn y, mệt mỏi nói: "Dạy học trong Thái Học cũng tốt, đừng đụng vào việc Giám Sát viện và Nội Khố nữa, trẫm không muốn tốn nhiều tâm sức vào ngươi nữa."
Lời nói đã rõ ràng, Hoàng đế cho Phạm Nhàn cơ hội sống sót cuối cùng, nếu... y chịu ngoan ngoãn. Dù là mối đe dọa về sinh mệnh, nhưng không biết vì sao trong lòng Phạm Nhàn lại cảm thấy bàng hoàng, vì y không ngờ cuối cùng Hoàng đế lại đưa ra quyết định như vậy.
Hoàng đế nhìn Phạm Nhàn bằng ánh mắt phức tạp, đột nhiên trong lòng buồn bã, nghĩ tới bờ biển Đạm Châu, nhớ tới hai chữ phụ hoàng mà Phạm Nhàn bật thốt lên. Ngài im lặng một hồi rồi nói: “Sau này không có chuyện gì cũng có thể vào cung thỉnh an, khi không có ai khác, trẫm... cho phép ngươi gọi trẫm là.. phụ hoàng.”
Lúc này trong thư phòng chỉ còn hai cha con, hoàn toàn tĩnh lặng, thân thể Phạm Nhàn hơi cứng đờ, nghiêm túc đáp: "Vâng thưa, bệ hạ."
<<Khánh Dư Niên - tác giả Miêu Nị>>
Không ai biết Hoàng đế và Phạm Nhàn nói gì trong Ngự Thư phòng, nhưng khi Phạm Nhàn bước ra vẫn bình an, không hóa thành vong hồn, khiến phần lớn người trong cung thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng đế không hạ chiếu chỉ phục chức cho Phạm Nhàn, thậm chí không cả ám chỉ phong thưởng, thay vào đó vài chiếu chỉ đã chuẩn bị từ trước được ban ra ngay khi Phạm Nhàn vừa rời thư phòng. Triều đình và lục bộ, tam tự tiếp tục tăng cường thanh tẩy Giám Sát viện và Nội Khố. Các chiếu chỉ triệu Tri châu Tô Châu Thành Giai Lâm, Thông phán Giao Châu Hầu Quý Thường, Nội Khố Chuyển Vận ti Tô Văn Mậu về kinh cũng được ban, đồng thời ý chỉ bổ nhiệm Ngôn Băng Vân làm Viện trưởng Giám Sát viện cũng được đưa ra càng nhanh chóng.
Rõ ràng đây là chuẩn bị từ trước của cung đình. Dù không giết Phạm Nhàn, Hoàng đế vẫn có nhiều cách nhốt y trong kinh đô, không cho phép hành động thiếu suy nghĩ.
Còn việc Phạm Nhàn bí mật liên lạc với bên ngoài có trở thành quân cờ để mặc cả với Hoàng đế hay không, phụ thuộc vào việc Hoàng đế có nhạy cảm và mạnh mẽ để hành động sớm hay không.
Và thực tế, không ai mạnh hơn Hoàng đế về hai điểm này.
Phạm Nhàn mặt mày sa sầm ra khỏi cung, Hồng Trúc cẩn thận theo sau, cảm thấy hơi sợ hãi bám sát bên người y.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Được Hồng Trúc dẫn đường, Phạm Nhàn im lặng bước ra khỏi hoàng cung. Dọc đường, cung nữ và thái giám đều cúi chào, chỉ trừ một vài người mới vào cung chưa kịp phản ứng bị các vị tiền bối dạy dỗ. Nhưng Phạm Nhàn không để tâm, chỉ một mực bước đi.
Mọi người trong cung thấy Hồng Trúc đi trước mặt Phạm Nhàn, nghĩ rằng bệ hạ để Tiểu Hồng công công phục chức chắc là để làm ngứa mắt Tiểu Phạm đại nhân. Nhưng ngoài dự đoán, Phạm Nhàn không hề cay nghiệt với Hồng Trúc, thậm chí còn trò chuyện thoải mái. Hồng Trúc vẫn giữ vẻ khiêm tốn, hai người có vẻ hòa thuận lạ thường.
Tiểu Phạm đại nhân và Tiểu Hồng công công đều không phải kẻ tầm thường, mọi người thấy vậy đều thở dài, chỉ có những ai khéo léo che giấu cảm xúc thật mới có thể sống sót và thăng tiến giữa biến động triều đình. Thực tế đôi khi rất kỳ diệu, trong mắt mọi người, cuộc đối thoại giữa Phạm Nhàn và Hồng Trúc khi rời cung chỉ là diễn kịch cho mọi người xem. Nhưng không ai ngờ, hai người thật sự đang nói chuyện.
Giọng nói của họ rất nhỏ, vẻ mặt tự nhiên, diễn xuất rất tốt vai trò của mình nhưng nội dung lại khá bất thường.
"Mấy hôm nay bệ hạ rất thích các món ăn." Hồng Trúc cúi đầu nói: "Thái Y viện kiểm tra rồi, toàn nguyên liệu bổ dưỡng loại tốt nhất."
Phạm Nhàn mắt nhìn thẳng phía trước, không nhìn Hồng Trúc, chỉ ừ nhẹ không lộ vẻ mặt. Ba năm trước phản loạn dần lắng xuống, Hồng Trúc bị đưa ra khỏi cung, ban đầu phụ việc trong bếp ăn. Vốn từng vinh hoa, lại thông minh, có Phạm Nhàn giúp đỡ, cuộc sống của Hồng Trúc dần ổn định và có được quyền lực.