๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Cha ta đã đối xử rất tốt với ta, nhưng nàng cũng biết mà, dẫu sao đây cũng không phải cùng một việc. Còn về vị kia ở trong cung... sau khi từ Đàm Châu tới kinh đô, ta đã thấy rõ bản chất của ông ấy, thậm chí Thái tử ca ca và và hai vị hoàng huynh của nàng cũng bị xua đuổi như lũ lừa, huống chi một đứa con riêng như ta."
"Ta là một người không có cha." Phạm Nhàn nhấn mạnh và lặp lại, "Vì vậy, ta rất sợ mình sẽ không biết làm cha, cho nên lúc đó phản ứng đầu tiên là cảm giác hoảng loạn và bất an."
Trong kiếp trước Phạm Nhàn không có cha mẹ, kiếp này y cũng không có cha mẹ. Còn đáng buồn hơn nữa, trong kiếp trước, y cho rằng ông trời không ra gì, còn kiếp này y lại thấy cha mẹ đúng là không ra gì. Đúng vậy, sâu thẳm trong nội tâm y, y luôn cho rằng trong việc dạy dỗ con cái, mẹ của mình lại rất kém cỏi. Chuyện này khiến y rất đau lòng.
Quá trình trưởng thành của y trong cả hai kiếp đều thiếu vắng tình thương cha mẹ, khiến cho tâm hồn anh chìm trong bóng tối. Trước đây y có thể chưa nhận ra, nhưng hôm nay tin vui từ Phạm phủ lại làm lộ rõ mặt tối trong y. Y vô thức không muốn chấp nhận việc mình sẽ trở thành một người cha.
Lâm Uyển Nhi mặt mày thương tiếc nhìn y.
"Mẹ của ta cũng không thương ta," Phạm Nhàn đờ đẫn nói. "Có lẽ nàng không tin, nhưng... Mẹ thật sự không thương ta."
Không thể thương hay chỉ là không thương? Thế nhân đều cho rằng Diệp Khinh Mi là mẹ của Phạm Nhàn, nhưng chỉ có mình y biết sự thật. Sau khi tái sinh trong kiếp này, y chỉ cảm thấy tò mò về người phụ nữ xa xôi đó, kèm theo một cảm xúc không biết tên. Nhưng theo thời gian, những người xung quanh y liên tục kể về người phụ nữ từng rực rỡ lóa mắt kia, những sự kiện xung quanh y không ngừng kể về quá khứ của nữ nhân ấy, những dấu vết bên cạnh cũng không ngừng nhắc nhở y về sự tồn tại nữ nhân tên Diệp Khinh Mi.
Dần dà, Phạm Nhàn với kiếp trước đã không được trải qua tình mẫu tử, cuối cùng cũng đã quen với điều này, từ từ chấp nhận mẫu thân của mình chính là Diệp Khinh Mi. Y bắt đầu quyến luyến cái tên này - hai linh hồn xuyên việt cô độc, lại được ràng buộc với nhau bởi sợi dây liên kết mẫu tử kiên cố nhất.
Y thừa nhận điều này, cũng đã thổ lộ điều đó trước mặt Tiêu Ân trong hang núi ở Tây Sơn Bắc Tề.
Nhưng sau khi đọc những bức thư trong rương, biết được rất nhiều chuyện xưa, Phạm Nhàn không thể không nhắc nhở bản thân: Diệp Khinh Mi thực sự không thương mình. Không chỉ là linh hồn từ thế giới khác của y, mà là không thương yêu cả thân thể đứa con trai này. Y đã kế thừa Giám Sát viện, Nội Khố, Khánh Dư đường, những mối quan hệ năm xưa và những chiến hữu thân cận của Diệp Khinh Mi. Nhưng những điều này không phải cô ấy cố ý để lại cho y, và cho dù là để lại cho y, thì cũng có nghĩa lý gì?
"Mẹ của ta không thương ta." Phạm Nhàn bình tĩnh nói: "Nếu không bà ấy đã chẳng để ta lại một mình."
Lâm Uyển Nhi rất muốn an ủi Phạm Nhàn đang thất thần, nhưng lại không biết nên nói gì. Người phụ nữ đã khuất kia là một nhân vật lừng lẫy cỡ nào, cô lớn lên từ nhỏ trong cung, đương nhiên không xa lạ gì.
"Không chỉ vì điều này." Phạm Nhàn nhíu mày suy nghĩ, khi cái rương kia được mở ra, y đã cảm thấy hơi thất vọng vì bức thư đó dành cho Ngũ Trúc thúc chứ không phải dành cho mình, đặc biệt là nội dung trên bức thư khiến y cảm thấy thất vọng chồng chất thất vọng.
"Bà ấy gọi tôi là đứa con khốn kiếp." Y mỉm cười nói: "Hơn nữa, bà ấy không để lại cho ta một lời nào... cứ thế ra đi."
"Loại hờ hững đó, loại bình tĩnh đó, có vẻ tỉnh táo đến mức hoang đường." Phạm Nhàn nhíu mày nghĩ tới cái thân thế ngôn tình của mình, cảm giác như việc y được sinh ra vốn là chuyện vô cùng hoang đường.
Y tiếp tục nói, khi Uyển Nhi tiếp tục nghe, trong lòng lại giá lạnh.
"Bà ấy không nói cho ta biết, trong một thế giới nguy hiểm như thế này, ta nên sống sót ra sao. Bà ấy không nói cho ta biết, rốt cuộc ai mới là người đáng tin cậy. Bà ấy không nói cho ta biết, phải ăn cơm như thế nào, phải yêu thương thê tử của mình như thế nào."
Phạm Nhàn cười phá lên: "Bà ấy dành tình yêu lớn lao cho mọi người trên cõi đời này, nhưng lại không mấy quan tâm tới con cái của mình, thế có phải quá khốn kiếp hay không? Có lẽ chỉ có một người mẹ khốn kiếp như vậy, mới sinh ra một đứa con khốn kiếp như ta."
Nói xong, Phạm Nhàn bắt đầu ho khan. Lâm Uyển Nhi xuống khỏi đùi y, nhẹ nhàng vỗ vào lưng y.
Phạm Nhàn xua tay, cười nói: “Nguy hiểm quá, may mà còn có phụ thân...” Y chỉ về phía gian nhà trước, lại nói: “Với cả bà nội, còn có hai lão già quái đản kia nữa, không thì ai mà biết đời ta sẽ biến thành bộ dạng gì.”