๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Gia đình họ không ở lại điền trang trong tộc quá lâu, chỉ tới nhận con nghỉ lại một đêm, ngày thứ hai năm người rời trang viên về kinh. Giống như Hoàng đế từng nói trong Ngự Thư phòng, như Trưởng công chúa từng nói với mưu sĩ, mệnh môn của Phạm Nhàn quá rõ ràng, chỉ cần nắm lấy điểm ấy, dù y có chắp cánh cũng có thể trốn đi đâu? Cho dù có thể trốn thoát, liệu y có muốn trốn hay không?
Không trốn chạy, chỉ có đối mặt. Nhưng núi tuyết quá cao, quá lạnh giá.
Cầm tay hai con gi, Phạm Nhàn cười tươi ngồi trong xe ngựa, đôi lúc nhìn qua cửa sổ về phía ngọn Thương Sơn, phản chiếu ánh bình minh trắng xóa phương đông. Thương Sơn ở phía tây kinh đô, cách quan lộ này khá xa, nhưng hùng vĩ vươn cao chọc trời. Mới đầu thu nhưng đỉnh núi đã phủ tuyết trắng, mang đến cảm giác se lạnh cho thế giới.
"Còn nhớ hai năm trú đông trên Thương Sơn không?" Phạm Nhàn bỗng hỏi.
Nghe vậy, gương mặt Lâm Uyển Nhi và Tư Tư lộ vẻ hạnh phúc, hoài niệm. Năm đầu Tiểu Tư vẫn bị Phạm Nhàn cố ý giữ ở phủ cũ trong kinh, nhưng năm thứ hai vẫn đi theo. Đối với những người trẻ tuổi Phạm phủ, tuyết Thương Sơn có thể thanh tâm, rửa sạch bụi trần, đó là thế giới riêng tư đẹp đẽ, cách biệt hoàn toàn với kinh đô. Ở đó, Phạm Nhàn có thể bộc lộ những cảm xúc, tình cảm khác với thế giới bên ngoài.
Dù là đánh mạt chược hay tán gẫu, trong tiết trời đông đổ tuyết, cảm giác ấm áp bên bếp lửa luôn khiến người ta nhớ mãi. Trong xe dần im lặng, Lâm Uyển Nhi nhớ lại thỉnh thoảng Diệp Linh Nhi và Nhu Gia lên núi, mấy hôm nay Phạm phủ bị vây, chắc Diệp Linh Nhi lo lắng lắm. Nhu Gia ngoài lo cho Phạm phủ còn lo cho Tĩnh Vương trong cung.
"Bên Tĩnh Vương gia thế nào rồi?" Lâm Uyển Nhi lo lắng hỏi.
"Bệ hạ nguôi giận, tất nhiên sẽ cho về phủ, ngay cả ta cũng không trị tội, huống hồ là hoàng đệ." Phạm Nhàn lắc đầu, y nghĩ đến Tư Triệt, không biết khi hay tin kinh đô xảy ra chuyện, Tư Triệt ở phương bắc có gặp rắc rối gì không.
Ngồi cạnh Phạm Nhàn, Thục Ninh chợt nhìn lên đỉnh tuyết Thương Sơn, mím môi nói líu lo: "Cao thật đấy."
Quả thực rất cao, lên đó khó lắm. Phạm Nhàn híp mắt nhìn ngọn núi tuyết, hít một hơi thật sâu. Trong ngọn núi tuyết ấy, y có ký ức đẹp nhất thời trẻ, cũng có thời gian Ngũ Trúc dẫn y leo núi nằm tuyết. Y biết lên đỉnh núi khó như thế nào.
Y có thị lực kinh người, đột nhiên trông thấy vài con chim ưng bay vòng lên đỉnh cao nhất dãy Thương Sơn, vô thức chỉ tay cho Thục Ninh nói: "Nhìn kìa, nếu lên được đến đỉnh, thật ra đẹp lắm đấy."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Mùa xuân ta trồng nhiều ngô, mùa thu có thể thu hoạch được rất nhiều. Có lẽ trong mắt nhiều người, trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu, do nhân quả, siêng năng bù đắp khuyết điểm là tốt nhất, còn có thể thu hoạch thêm phần thưởng, đó là đạo lý thiên nhiên. Có điều kể từ khi Phạm Nhàn từ Đạm Châu đến kinh đô, bán mạng cho triều Đại Khánh vô số lần, mưu lợi cho bá tánh cũng nhiều, cho dù không phải người đại nghĩa, nhưng tự động hay tự giác đã gieo trồng nhiều phúc đức, chỉ tiếc mùa thu năm thứ mười Khánh Lịch, phúc báo đâu cũng chẳng nở hoa kết trái.
Mọi chức quan bị tước đoạt, mọi quyền lực bị thu hồi, những người thân yêu đều trở thành con tin gián tiếp. Y trở thành kẻ trắng tay, chỉ có thể làm người rảnh rỗi phú quý nghe ca hát, đi dạo phố phường, vào Bão Nguyệt lâu trong kinh đô.
Nhưng chẳng ai thay y phản kháng bất công, cũng không ai dám cầu xin với bệ hạ, tất cả quan lại và dân chúng đều thờ ơ nhìn sự việc xảy ra, thậm chí còn coi là bình thường.
Thi ân mà không cầu đền đáp? Phạm Nhàn có tầm vóc đó không? Không ai biết, nhưng trong mắt mọi người, Tiểu Phạm đại nhân...không, Tiểu Công gia... không, Phạm Nhàn, từ mùa thu trở đi, đã diễn trò nhàn nhã phú quý rất hoàn hảo, cả ngày chỉ loanh quanh kinh đô, ngâm mình trong Bão Nguyệt lâu, đùa nghịch con cái trong phủ, tán chuyện phiếm với mỹ nhân, đọc tiểu thuyết mới in ở Đạm Bạc thư cục.
Đạm Bạc y quán vẫn mở cửa, các y quan Thái Y Viện thay Phạm Nhược Nhược hành nghề dân gian, không biết đây có phải là điều kiện mà nữ nhân lạnh lùng như băng tuyết kia đưa ra với bệ hạ hay không. Dù sao tiểu thư nhà họ Phạm vẫn ở sâu trong cung, Phạm Nhàn không thể vào thăm, đành nhờ thê tử vào cung thăm nhiều lần.
Cứ như vậy, yên ổn trôi qua hơn một tháng, Phạm phủ im lìm đến nỗi người kinh đô gần như quên bẵng, Phạm Nhàn trầm lặng đến mức biến mất trong lời đồn của mọi người.
Có điều, có một nơi không thể quên Phạm Nhàn, đó là Thái Học. Mặc dù chỉ dụ của bệ hạ đã tước hết mọi chức vị của Phạm Nhàn, nhưng vẫn để lại một chức vụ nhàn rỗi là giáo viên Thái Học. Khoảng hai mươi ngày trước, có lẽ vì quá chán ngấy cảnh phú quý nhàn rỗi trong phủ, cuối cùng Phạm Nhàn cũng rời khỏi vùng an lạc, bắt đầu đi dạy ở Thái Học.