๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Năm Khánh Lịch thứ mười , sau thắng lợi lớn ở Thanh Châu, Đại tướng quân Lý Hoằng Thành được triệu về kinh đô phong chức Phó sứ của Khu Mật viện, vinh dự vô cùng. Có điều, mọi người đều thấy rất rõ, vị trí Phó sứ chỉ là chức vụ nhàn rỗi dưới sự kiểm soát của Diệp Trọng. Thế tử Lý Hoằng Thành không còn được tự do như ở Định Châu nữa. Ai cũng nhớ, người trẻ tuổi nhất từng làm Phó sứ Khu Mật viện là Tần Hằng, và kết cục của hắn ta chẳng tốt đẹp gì.
Về kinh, Lý Hoằng Thành lập tức vào cung yết kiến. Trong Ngự Thư phòng, Hoàng đế không trách móc gì mà chỉ ôn hòa nói về Tây Lương. Nhưng thế tử thấy Phạm Nhược Nhược bên cạnh bệ hạ, lòng buồn bã khôn xiết. Ra khỏi cung, hắn về phủ gặp Tĩnh Vương vừa được thả và muội muội mình. Ba người ngồi yên lặng, lão vương gia thở dài liên tục, vỗ vai con trai: "Cũng may không xảy ra chuyện gì, con có thể kiên trì đến hôm nay mới về kinh đô, cũng coi như tận sức với bên kia rồi."
Tuy nói như vậy nhưng đêm đó, Lý Hoằng Thành vẫn tự mình đến Phạm phủ, hắn biết Phạm Nhàn rất trông cậy vào mình. Tuy hắn vẫn kiên trì ở lại Định Châu dưới áp lực của Thánh chỉ và Cung Điển, nhưng cuối cùng vẫn bị triệu về, hắn vẫn muốn có lời giải thích với Phạm Nhàn.
Không ai biết hai người nói gì trong hậu viện Phạm phủ. Có lẽ chỉ bày tỏ nỗi áy náy với nhau. Trong cung dường như cũng không quan tâm đến cuộc đàm thoại này nên không ngăn cản thế tử đến phủ.
Phạm Nhàn cười khổ rồi nói: "Ta cũng không ngờ mọi việc lại thành ra như vậy." Sau đó y đứng dậy, ôm vai Lý Hoằng Thành, vỗ nhẹ lưng rồi đưa hắn ra khỏi thư phòng.
Trước khi rời phòng, Lý Hoằng Thành quay người lại nhìn y, lo lắng nói: "Có lẽ Đặng Tử Việt đã trốn đi rồi. Nhưng có lẽ người trong Khải Niên tiểu tổ của ngươi đã tổn thất mất một số ở khu vực Tây Lương, dù sao đây là việc trong viện các ngươi, ta cũng không rõ nội tình, hy vọng ngươi có thể kiềm chế cảm xúc. "
"Ta không biết kẻ phản bội là ai, có lẽ chỉ là một lần liên lạc bị người trong viện phát hiện dấu vết. Dù sao... lần này là Ngôn Băng Vân trực tiếp đi trấn thủ, đối mặt với tên này, ta cũng không tự tin cho lắm." Vẻ mặt Phạm Nhàn âm u, nói: "Nhưng cứ yên tâm, ta không mấy hứng thú với việc báo thù, chỉ cảm thấy hơi hoang mang mà thôi."
"Nếu ngay cả ngươi cũng cảm thấy hoang mang, thì ta khuyên ngươi những ngày này ngươi nên thành thật một chút." Lý Hoằng Thành lắc đầu, từ chối ý định Phạm Nhàn đưa mình ra cửa, vỗ vai hắn như cha an ủi con, phất tay áo bước đi.
Nhìn bóng dáng cô độc của Lý Hoằng Thành khuất dạng trong phía đông gian nhà, Phạm Nhàn lặng thinh một hồi lâu mới quay đầu vào phòng, ngồi xuống ghế thái sư. Lời nhận xét của Cung Điển khiến Phạm Nhàn cũng không khỏi cảm thấy trong miệng cay đắng, tự trọng quá cao? Nếu thật sự phân tích, sắp đặt của Phạm Nhàn ở Đông Di thành và khu vực Tây Lương thật sự có phần như vậy, rõ ràng về mặt đạo đức là không đúng.
Nam nhi khoái ý ân cừu, sao lại dùng sinh mạng tướng sĩ làm vốn liếng! Nhưng ai có thể thấu hiểu suy nghĩ của Phạm Nhàn, chính vì không muốn quá nhiều người vô tội chết oan vì chiến tranh giữa mình và Hoàng đế bệ hạ, nên mới chọn sắp đặt hiện tại.
Đại thắng Thanh Châu là một thành quả tuyệt vời nhờ âm mưu sâu xa của Hoàng đế bệ hạ, bất luận Hồ Ca nghi binh hay phản ứng Thiền Vu, tất cả đều là kết quả của từ công sức của Giám Sát viện, hay của Phạm Nhàn. Nhưng Hoàng đế bệ hạ đã lạnh lùng và bình tĩnh lợi dụng chuẩn bị đó.
Phạm Nhàn không hề có cảm giác thân cận với người Hồ ngoài thảo nguyên, xác chết và nhà cửa bị thiêu rụi ở khu vực Tây Lương chỉ khiến hắn vỗ tay tán thưởng trận đại thắng Thanh Châu. Vấn đề là, chiến thắng này dễ dàng xóa sổ toàn bộ sắp đặt của Phạm Nhàn ở Tây Lương, nếu trong tình thế này Lý Hoằng Thành còn chần chừ không về kinh đô, vậy chẳng khác nào tự sát.
Phạm Nhàn lạnh sống lưng trước thủ đoạn và tài năng của Hoàng đế bệ hạ, trong lòng dấy lên cảm giác sợ hãi khó mà chống cự.
o O o
"Ngươi cũng đã nghe rồi đấy, chuyện này không liên can gì đến ta." Phạm Nhàn đặt hai tay xuống bàn, nhắm mắt mệt mỏi.
Hải Đường Đóa Đóa trở lại Trung Nguyên, mặc lại chiếc áo bông hoa vải xuất hiện phía sau Phạm Nhàn. Sau trận chiến tại Hồng Sơn khẩu, cô và nhóm người ở Định Châu lên đường gần như cùng lúc. Lý Hoằng Thành về kinh cực kỳ nhanh nhưng vẫn chậm hơn cô cả một ngày. Lúc này cung đình sát đã nới lỏng giám sát đối với Phạm phủ, làm sao ngăn cản được Thánh nữ Bắc Tề lặng lẽ lẻn vào trong phủ.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑