๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Y uống một ngụm trà lạnh, liếm môi một cái, nghiêm nét mặt nói: "Muội muội của ta ở trong cung, cả nhà già trẻ trai gái đều sống trong kinh đô, những thuộc hạ trung thành và đáng tin cậy của ta đang ẩn mình trong bóng tối ở đất nước này. Ta có quyền lực nhưng lại khó lay chuyển được nền tảng triều đình. Ta cũng không muốn lay chuyển nền tảng ấy, khiến lũ kiến phơi nắng trên đó rơi xuống tử vong. Nhưng đối thủ của ta lại có sức mạnh phi thường, tính cách lạnh lùng, mưu kế siêu phàm. Hắn chiếm được lòng trung thành của đại đa số mọi người trên mảnh đất này... Quan trọng nhất là mặc dù từ cơn mưa đầu thu, theo như tin tức từ trong cung loan ra, hắn dần dần bước xuống thần đàn, trở nên giống phàm nhân hơn hết, để lại kẽ hở về cảm xúc. Nhưng ta vẫn tin máu hắn đủ lạnh, tim đủ cứng, một khi ta thật sự ra tay, những người ta muốn bảo vệ sẽ thực sự... không còn tồn tại."
"Trước kia ta rất sợ chết, bây giờ thì không còn sợ chết nữa." Phạm Nhàn nói một tràng dài rồi nghiêm túc tổng kết: "Nhưng ta lại rất sợ những người mình yêu thương che chở phải chết. Vấn đề này, ngươi có thể giúp ta giải quyết không?"
Hải Đường không do dự rất lâu rồi nói thẳng: "Không thể."
Phạm Nhàn giang rộng đôi tay, thở dài: "Thấy không, trên thế gian vốn không ai có thể giúp ta giải quyết vấn đề này."
"Ngươi nói hắn bước xuống thần đàn là thế nào?" Hải Đường rõ ràng rất tò mò về chuyện này, không biết phán đoán của Phạm Nhàn về Khánh Đế đến từ đâu.
Phạm Nhàn đặt nhẹ bàn tay phải lên tim mình, mỉm cười nói: "Dù sao phụ tử cũng có cảm ứng về nhau, có một số thay đổi nhỏ mà các ngươi không nhận ra được nhưng ta có thể cảm nhận được... Hắn để ta ở lại phủ làm những việc này rồi từng bước đập nát cho ta thấy. Tuy thể hiện sức mạnh của một quân vương, nhưng ngươi không thấy làm như vậy thật phiền phức sao? Hắn có vô số cách để xóa sổ tất cả, nhưng hắn không làm thế. Hắn... đang giận dỗi với ta, với Trần Bình Bình, với mẫu thân ta."
"Một kẻ vốn vô tình, nay học được cách giận dỗi, ngươi không thấy hắn đã ngày càng giống phàm nhân hay sao?" Phạm Nhàn lắc đầu cười khổ: "Chắc đây cũng là hậu quả do lão thọt tự đi chịu chết."
"Nhưng ngươi vẫn không thể thay đổi xu thế này." Hải Đường hơi cúi đầu: "Mấy tháng qua ngươi ở lại kinh đô nhưng gieo rắc hỗn loạn khắp nơi. Thật ra suy nghĩ của ngươi rất đơn giản."
Cô ngước nhìn Phạm Nhàn bằng ánh mắt sáng ngời, trịnh trọng nói: "Nói vậy đây cũng là sắp đặt của Trần Bình Bình để báo thù, trước tiên khiến thiên hạ chao đảo rồi nhân lúc loạn lạc ép vua thoái vị, sau đó thi triển một đòn sấm sét... Nhưng ngươi không được Khánh Đế tin tưởng như ông ấy đã hình dung, đó là do hư vinh trong ngươi quấy phá. Đồng thời ngươi cũng không thể thật sự hung tàn với thiên hạ, đó là do cái giả dối trong ngươi."
"Rõ ràng ngươi không phải loại tàn nhẫn như vẻ bề ngoài, có nhiều việc ngươi không thể làm được." Hải Đường chớp mắt, thu hồi ánh mắt lạnh lẽo, bình tĩnh nói: "Như vậy, tất cả những gì ngươi làm bây giờ ngoài ngây thơ ấu trĩ ra thì không còn từ ngữ nào diễn tả được nữa, bởi vì cuối cùng... ngươi vẫn không có đủ can đảm đối địch trực tiếp với hắn."
Phạm Nhàn trầm mặc một lát rồi nói: "Ai có niềm tin đó đây? Những tháng qua ta chỉ gõ trống báo động, cố gắng cảnh báo hắn, duy trì tình thế bất ổn, cố hết sức bảo vệ những người bên cạnh mình... Nếu không phải bệ hạ thấy ta ta chưa đến mứt vò mẻ chẳng sợ nứt, không để nửa Khánh Quốc rơi vào hỗn loạn, ngươi tưởng Dương Vạn Lý, Thành Gia Lâm và những người khác trong Nhất Xử có thể sống sót hay sao?" Y ngước nhìn Hải Đường nói: "Ta phải chứng minh lực lượng của mình mới bảo vệ được tính mạng những người đó. Không sai, đến thời khắc cuối cùng, ta vẫn phải đấu với bệ hạ, ta không có niềm tin đó... ngươiên ta vẫn luôn chờ đợi một người quay lại."
"Đại sư nù." Hải Đường không hỏi mà trả lời thẳng ra cái tên như ẩn chứa ma lực này.
"Ngươi không thể đặt hy vọng vào những bậc tiền bối từng nâng đỡ ngươi thành tài như mẫu thân, Trần Bình Bình, Phạm Thượng thư... Họ đã làm quá nhiều cho ngươi rồi." Hải Đường nhìn Phạm Nhàn, trong lòng bỗng dấy lên cảm xúc thương hại: "Ngươi có nghĩ nếu đại sư mù vĩnh viễn không quay lại, ngươi ở lại kinh đô dày vò có ý nghĩa gì không?"
Hải Đường nghiêm nét mặt khuyên: "Nhiều việc phải tự tay làm, dù có hay không có niềm tin. Nhưng thời thế đã đẩy ngươi tới bước này, nếu không thể vô cảm trước cái chết của mẫu thân và Trần Bình Bình, ngươi sẽ vĩnh viễn không thể đóng vai trò thần tử tốt, con trai ngoan của hắn được nữa."
Phạm Nhàn bỗng thấy những lời đó rất chói tai, y cau mày giơ tay ngăn Hải Đường lại, trầm giọng: "Cô chưa từng trải nghiệm sức mạnh khủng khiếp của hắn nên mới có thể thoải mái nói ra hai chữ tự tin."