๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn vẫn mỉm cười động viên nhìn Đại Bảo, nhưng trong lòng thở dài, có phần không biết mùi vị. Y với tay lấy khăn bên bàn lau sạch dầu mỡ trên tay, khẽ quay đầu, nhìn qua lan can tầng hai Tân Phong quán, thấy hai nha môn đối diện.
Đại Lý tự và chi nhánh đầu tiên của Giám Sát viện đều nằm ngay đối diện Tân Phong quán.
o O o
Hôm nay mùng bảy, cũng là ngày đầu tiên quan lại triều đình làm nhiệm vụ sau khi sang năm mới, ngoài việc quan viên các cục tới lui chúc tụng và tặng quà lì xì, thực ra không có chính sự gì quan trọng cần giải quyết. Trong mỗi nha môn, đa phần chỉ uống trà nói chuyện phiếm, từ quan viên cao cấp đến thư lại cấp thấp, ai cũng cầm ấm trà, cắn hạt dưa, tán gẫu chuyện vui, rất nhàn hạ. Đây là thói quen chung của giới quan lại, ngay cả bên trong cung cũng biết, dù sao cũng là không khí năm mới.
Vì trực vụ rất nhàn, không có việc gì làm, nên tan sở cũng sớm hơn. Mặt trời vẫn còn khuất sau đám mây lạnh chưa lên đến giữa trời, thế mà từ Đại Lý tự đối diện đã có nhiều quan lại đi ra, gặp gỡ quan lại các nha môn đang chờ sẵn trước cửa rồi tản ra đường phố như chim như thú, không rõ sẽ đi đâu thưởng thức món ngon kinh đô. Ngày trực đầu tiên mà uống rượu giữa trưa cũng không phải tội lỗi gì, thậm chí say xỉn buổi trưa là có thể trực tiếp về nghỉ ngơi.
Khác với Đại Lý tự, cửa nha môn chi nhánh Giám Sát viện vẫn đóng chặt, u ám hơn nhiều, không thấy quan lại ra vào, càng không có ai rảnh rỗi đi lại, một bầu không khí ủ rũ áp lực bao trùm nơi đây. Phạm Nhàn im lặng nhìn khoảnh sân quen thuộc từng là nơi y làm mưa làm gió, hiểu rõ vì sao như vậy.
Hiện giờ, Giám Sát viện đang chịu cảnh mưa gió khốn khổ, địa vị trong triều suy giảm ngàn trùng. Đặc biệt là tháng trước, nhiều quan lại Giám Sát viện bị bắt vào bộ Hình và Đại Lý tự với các cáo buộc vô lý. Dù biết rõ Đô Sát viện đứng sau cuộc thanh trừng, Giám Sát viện dường như đã mất đi ma lực xưa kia, không thể tập hợp sức mạnh để phản công mạnh mẽ nhất.
Bên này suy thoái, bên kia hưng thịnh. Dưới sự dẫn dắt của Hạ Tông Vĩ, hệ thống Ngự sử dần áp đảo Hồ Đại học sĩ, bắt đầu lãnh đạo toàn bộ hệ thống quan văn tấn công Giám Sát viện. Không biết bao nhiêu quan lại Giám Sát viện phải chịu hình phạt khổ sai trong ngục tối.
Khánh Quốc bây giờ đã không còn là Khánh Quốc xưa kia dưới thời lão thọtnữa.
o O o
Trên cầu thang vọng lại những tiếng bước chân vững chãi cùng tiếng cười tự tin lấy, khoảng bảy, tám quan viên từ lầu dưới đi lên, xét theo phục sức đều là những quan lớn có phẩm cấp, chỉ có điều bọn họ không lên tầng ba gian nhã, mà theo phía đông đi thẳng đến cái lan can, sắp sửa treo bình phong ở đó ngồi ngắm phố.
Xưa nay Phong Tân quán cũng chẳng nổi tiếng, tuy nằm đối diện Đại Lý tự và Giám Sát viện, nhưng các quan hay khinh miệt nơi này đẳng cấp thấp, dù là trong nhã gian cũng không có cô nương hầu hạ, cho nên thà chạy xa hơn, đến sau này Phạm Nhàn thường lui tới đây ngồi lan can ăn bánh bao thịt, nâng cao danh tiếng Tân Phong quán, chuyện phong nhã từ đó có thêm một thứ nữa.
Các quan viên mới tới Tân Phong quán hôm nay phần lớn là người Đại Lý tự, người mời khách chính là Hầu Quý Thường mới được điều từ Giao Châu về kinh. Đám người Đại Lý tự biết hắn từng là một trong Phạm môn tứ tử, nay đã hạ mình theo phe Hạ Đại học sĩ tên tuổi ngang với mình ngày trước, nên mới được điều thẳng vào Đại Lý tự - thời thế thay đổi khiến người ta thổn thức.
Đám quan viên thấy Hầu Quý Thường phản bội Phạm Nhàn, bên trong thầm khinh bỉ, song trên mặt không ai dám lộ ra. Hôm nay Hầu Quý Thường mới vào Đại Lý tự, tất nhiên phải dẫn đi chiêu đãi ở Tân Phong quán. Để lấy lòng Hạ Đại học sĩ, ngay cả Phó khanh Đại Lý tự cũng tự mình tới.
Đến bên lan can, các quan sắp ngồi xuống thì chưa kịp treo bình phong đã thoáng thấy một bàn kia, trên đó chỉ có ba người, một hộ vệ hẳn đã ăn xong đang cảnh giác nhìn quanh, đối diện là tên béo đang cúi đầu gặm nhấm gì đó, còn người kia quay lưng về phía họ, mặc trang phục bình dân, ngẩng đầu nhìn ra đường phố. Chỉ thấy bóng lưng ấy mà tất cả đã giật mình kinh hoàng.
Lúc này, thân thể Hầu Quý Thường cứng đờ, hai tay lộ ra ngoài quan phục run rẩy, như gió lạnh từ ngoài hiên xâm nhập vào trong, chớp mắt đã ăn mòn từng tấc da thịt của hắn.
Các quan Đại Lý tự ban đầu chỉ kinh ngạc trước bóng lưng tiêu điều kia, chưa nhận ra là ai nên trông thấy vẻ mặt mày tái mét của Hầu Quý Thường cũng rất bất ngờ. Họ lại nhìn theo ánh mắt của hắn rồi mới rõ nỗi khiếp đảm của Hầu Quý Thường là tới từ đâu.