๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn nở nụ cười: "Hóa ra năm xưa Trang Mặc Hàn cũng từng làm việc tương tự."
Phạm Kiến đột nhiên nhận thấy sắc mặt con trai mình có vẻ mệt mỏi, thở dài một tiếng, nói: "Có phải mấy ngày gần đây ngủ không ngon giấc hay không? Mau đi nghỉ ngơi đi."
Phạm Nhàn lúng túng mỉm cười, cáo từ và bước ra khỏi thư phòng.
Đúng là mấy ngày gần đây y thật sự không có thời gian để nghỉ ngơi. Đầu tiên là do Tư Tư mang bầu, đương nhiên lúc nào y cũng phải túc trực bên cạnh, chăm sóc vỗ về nhiều hơn. Mặt khác, tuy bề ngoài Uyển Nhi có vẻ không có gì, vẫn vui vẻ lo liệu cho đứa bé của Tư Tư, nhưng ai cũng biết chắc chắn tâm trạng của cô gái này đang ngổn ngang đủ loại cảm xúc. Phạm Nhàn không khỏi đau lòng, cũng phải dành rất nhiều thời gian bầu bạn an ủi cô, do phải chiều chuộng cả hai bên, đương nhiên y không có nhiều thời gian nghỉ ngơi.
Trên hành lang trước thư phòng, y duỗi cơ thể mệt mỏi, ngáp một cái, lắc đầu khổ não, đột nhiên nhớ lại không biết bao lâu trước đây, cũng trong phủ đệ nhà mình, y đã từng suy nghĩ về lẽ sống của cuộc đời.
Nam nhân, kết hôn quá sớm luôn là quyết định ngu xuẩn.
.o O o.
Có điều, Thái tử kiên quyết không chịu kết hôn sớm, có lẽ cũng chỉ dựa trên một ý nghĩ ngu xuẩn nào đó. Phạm Nhàn ngáp một cái, thở dài trong lòng, thầm nghĩ không ngờ Thái tử lại là người đa tình, đúng là nghiệt duyên!
Đột nhiên lại thấy Liễu Thị mỉm cười ôn tồn cùng một ông lão bước vào, Phạm Nhàn đang há hốc mồm không kịp khép lại, vội vàng nhảy dựng lên, hét lớn: "Cuối cùng ngài cũng đến!"
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Người vừa đến không phải khách mà là sư phụ Phí Giới mà Phạm Nhàn vô cùng tôn kính, vô cùng tin tưởng và vô cùng yêu mến. Có điều hôm nay là lần đầu tiên hai thầy trò gặp mặt trong năm mới, nhưng giữa một già một trẻ lại như ẩn chứa bão táp phong ba, loáng thoáng lóe lên đao quang kiếm ảnh mãnh liệt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tung ra một loại độc dược mời đối phương thử nếm.
Liễu Thị là người thông minh đến mức nào, tuy không hiểu rõ nguyên nhân nhưng cũng nhận ra không nên ở lại đây lâu. Vị này tùy ý nói vài lời rồi rời khỏi, Phí Giới tới chơi, tin tức quan trọng này còn chưa được thông báo cho Phạm Thượng thư.
"Tiên sinh." Phạm Nhàn như cười như không nhìn vẻ kỳ quái trong mắt của Phí Giới, nói: "Trốn tránh ta bấy lâu nay, sao hôm nay lại đến đây?"
Phí Giới tức tối nhìn y một cái, lắc đầu nói: "Đừng nghĩ có chuyện tốt, những loại thuốc và phương thuốc ngươi đã đưa, ta thử rất nhiều lần rồi. Muốn hoàn toàn không có vấn đề gì, nói chung là... rất khó."
Phạm Nhàn lắc đầu khổ não, y còn tưởng Phí Giới đã chịu đến quý phủ, chắc đã giải quyết được vấn đề này, nào ngờ lại nghe được một câu trả lời không hề tốt đẹp.
Thực ra cho tới bây giờ, y vẫn không quá quan tâm đến việc Uyển Nhi có thể sinh con hay không, thậm chí việc có đời sau hay không vốn không hề nằm trong tâm trí của y. Trên vách đá của Đạm Châu, một trong ba mục tiêu lớn mà y đã nói với Ngũ Trúc thúc, chuyện sinh một đống con chỉ là một câu trò đùa mà thôi. Nhưng... Uyển Nhi không nghĩ như vậy, cô rất muốn có một đứa con, cho nên Phạm Nhàn cũng cảm thấy căng thẳng hẳn lên.
Hai thầy trò đang ngồi trong một góc yên tĩnh ở hậu viện của Phạm phủ, có nữ hầu dâng trà rồi lại lui xuống.
"Biểu huynh biểu muội kết hôn, liệu có ảnh hưởng gì đến đời sau hay không?" Sau khi im lặng một lúc lâu, Phạm Nhàn hỏi một câu mà y đã không hỏi từ lâu.
Phí Giới liếc nhìn y một cái, khàn giọng nói: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng vận may của mình tệ đến vậy?"
Phạm Nhàn cười khẽ, nghĩ thầm cũng đúng, đây chẳng qua là vấn đề xác suất, mà hiển nhiên mình là người may mắn nhất trên thế giới này.
"Liệu có... khó sinh con không?" Phạm Nhàn đột nhiên nhíu mày hỏi.
"Ai nói thế?" Phí Giới hiểu y đang nói tới chuyện người có quan hệ huyết thống kết hôn với nhau, cười nhạo nói: "Hơn một trăm năm trước, hoàng đế Đại Ngụy đã cưỡng gian con gái của chính mình trong suốt mười mấy năm, kết quả là sinh liền bảy đứa con."
"Đương nhiên, trong bảy đứa con ấy không mấy ai bình thường." Phí Giới nhún vai một cái.
"Loạn... Hoàng thất đúng là là nơi hỗn loạn nhất trong thiên hạ." Phạm Nhàn thở dài nói.
Phí Giới nhíu mày, không biết có phải những lời này của đệ tử có ý riêng hay không, chẳng qua chuyện kia liên lụy quá lớn, để bảo vệ Phạm Nhàn, cả lão và Trần Bình Bình đều không muốn nói ra trước mặt Phạm Nhàn.
"Hôm nay tiên sinh đến đây có gì chỉ giáo?" Phạm Nhàn thành thực hỏi.
Phí Giới suy nghĩ một chút rồi nói: "Viện trưởng đại nhân đoán được nhà cửa của ngươi không yên ổn, vì vậy bảo ta đến đây giúp ngươi an tâm."