Khanh Vốn Phong Lưu

Chương 101

Triệu Tuấn khựng lại ngay tại chỗ, mắt to trừng mắt nhỏ với Phùng Uyển. Nhìn bộ dáng ung dung nhàn nhã của nàng, Triệu Tuấn thầm hận trong bụng: Phải chăng ta đang sợ hãi? Nghĩ tới đây, y nghiến răng cười khẩy, “Ta sẽ không đồng ý.” Y trừng Phùng Uyển, lạnh lùng lặp lại: “Chủ ý của nàng tiến hành tốt nhất thì như thế nào? Nàng là phụ nhân của ta, chuyện kia, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý!” Lườm Phùng Uyển cúi đầu không nói, y đặt mười ngón tay lên bàn trà, nắm chặt đến nổi hết gân xanh. Cũng không biết trôi qua bao lâu, tiếng Triệu Tuấn đè nén gào thét truyền đến, “Cút ngay đi!” Phùng Uyển khẽ nhún chào với y, từ từ lui ra ngoài. Nàng vừa ra cửa thư phòng, chỉ nghe thấy bên trong liền truyền đến tiếng đồ vật bị đập vỡ “Bụp choang bụp choang”. Thấy Phùng Uyển đi ra ngoài, Đại công chúa xông lên mấy bước, đứng ở dưới bậc thang gọi vọng lên: “Tiện nữ nhân!” Phùng Uyển không thèm nhìn ả. Thấy Phùng Uyển không để ý tới, Đại công chúa tức giận nói: “Tiện nữ nhân, gọi ngươi đấy, tai ngươi điếc rồi hả?” Phùng Uyển vẫn không để ý tới như cũ. Nàng đi lại nhẹ nhàng khoan thai ung dung tới hướng phòng của mình, rõ ràng không hiển thị thân phận nhưng cao quý như hoàng hậu. Đại công chúa vốn bị làm mất đi khí thế, trong nháy mắt cơn giận tăng lên, ả sải một bước dài vọt tới phía sau Phùng Uyển, “Dừng tay.” Triệu Tuấn đứng ở ngoài cửa thư phòng, sa sầm mặt nén nhịn cơn giận nhìn Đại công chúa, còn kêu một tiếng “Dừng tay.” Đại công chúa quay đầu lại, trợn to mắt trắng dã muốn phản bác, đối diện sự lạnh lùng trong mắt Triệu Tuấn thì không khỏi giật mình. Lúc này, Triệu Tuấn tiến lên một bước, y nắm tay Đại công chúa, kéo tay ả vào thư phòng. Cửa thư phòng đóng phịch một tiếng. Lúc này Phùng Uyển đã đi tới trước gian phòng của mình. Nàng dừng bước lại, nhìn lên khoảng trời dưới trăng. Một tiếng người hạ thấp truyền đến, “Thấy không? Lang chủ đối với Đại công chúa cũng y hệt đối với phu nhân.” “Đừng nói nữa, cứ coi như là không biết gì cả.” Phùng Uyển quay lưng về phía các nàng, nghe thấy một câu nhắc nhở như vậy không khỏi thầm nghĩ: Ở kiếp trước, y và Đại công chúa không thân mật như vậy, như thế nên không hề chú ý đến. Đúng rồi, đúng rồi, Phùng Uyển vừa nghĩ thoáng qua liền hiểu được. Ở kiếp này, Triệu Tuấn không còn mình giúp y một bước lên mây vô điều kiện, bám lấy Đại công chúa, hoặc là nói duy trì hảo cảm của Đại công chúa đối với y là thủ đoạn chủ yếu nhất có thể được y hiểu rõ và sử dụng. Nghĩ tới đây, Phùng Uyển cười cười. Nàng cất bước đi vào. Nhìn bầu trời ngoài cửa sổ dần dần tối đi, Phùng Uyển ra lệnh: “Chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa.” “Vâng.” Sau khi tắm rửa thoải mái xong, Phùng Uyển quay đầu lại, khẽ nói với Phất nhi: “Phất nhi, ngươi đi ra ngoài xem xem phu chủ, còn cả Đại công chúa bọn họ nói chuyện gì.” “Vâng.” “Nghe lâu một lát, đừng chạy tới chạy lui về, tránh cho lọt vào trong mắt người khác.” “Dạ.” Phất nhi đi ra ngoài. Phùng Uyển bước đi thong thả một lát, suy nghĩ một hồi rồi tiện tay đóng cửa phòng lại. Nàng đi tới bên sập ngồi xuống lần nữa, rót ình một chén rượu và chờ người kia. Nàng nghĩ, khuya hôm nay, hẳn là chàng sẽ đến nói với mình nhiều chuyện. Đồng hồ cát chảy trong im hơi lặng tiếng. Trong khoảng không an tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói của người ở phía ngoài. Loáng thoáng còn nghe được rõ ràng và có phần nghe không rõ. Chỉ là Phùng Uyển cũng không cố ý lắng nghe, nàng chỉ làm cho lòng mình tĩnh lặng, chỉ làm cho tất cả cảm giác xung quanh mình lắng đọng. Dường như là vậy mới có thể khiến cho lòng nàng thật sự bình tĩnh trở lại. Từ từ, tiếng xe ngựa chuyển động truyền đến, đó là Triệu Tuấn đang đưa Đại công chúa trở về. Dần dà, tiếng đám tỳ thiếp càng vang dội hơn. Không biết bao lâu sau, Phất nhi gõ cửa. Ả đi tới phía sau Phùng Uyển, khẽ nói: “Phu nhân, không nghe được Đại công chúa và lang chủ nói gì.” Dừng một chút, ả nói: “Chỉ là lang chủ rất không vui vẻ, cũng đập phá chén rượu mấy lần rồi. Còn suýt nữa cãi nhau với Đại công chúa.” Ả cẩn thận quan sát biểu cảm của Phùng Uyển, thầm nói: “Lang chủ cũng thật là, đưa Đại công chúa vào trong phủ làm gì? Làm hại cả mọi người trong phủ phải xem sắc mặt của nàng ta, ngay cả chính lang chủ thỉnh thoảng cũng phải chắp tay chịu thiệt.” Lúc này Phùng Uyển quay đầu lại, hỏi: “Còn cái gì nữa.” Phất nhi suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: “Không còn gì nữa.” “Giờ không còn sớm, ngươi nghỉ ngơi đi.” “Vâng.” Sau khi Phất nhi đi, trong phòng lại trở lại an tĩnh. Cũng không biết trôi qua bao lâu, nàng nghe được tiếng một người nói nhỏ, “Không biết phu nhân phạm phải chuyện gì, lang chủ lại giận.” Người tỳ nữ khẽ giọng nói: “Đúng vậy, hai ngày trước lang chủ còn thề với phu nhân chứ.” Dừng một chút, tỳ nữ này lại nói: “Phu nhân như vậy, sao Nguyệt nương cũng không vui nhỉ?” Một tiếng người cười khẩy nói: “Sao nàng ta có thể vui vẻ? Ngươi không nhìn thấy cái kiểu kia của Đại công chúa sao? Chỉ cần Đại công chúa chưa gả một ngày thì một ngày nàng ta cũng không vui vẻ được.” Giọng nói kia giảm thấp xuống thở dài nói: “Mấy buổi tối nay, nửa đêm lúc nào ta cũng nghe được tiếng nàng ta đang khóc. Aizzz, nàng ta vốn là định phải hạ phu nhân xuống thì mới hài lòng. Không nghĩ tới, phu nhân còn là một người chưa phải sợ, đáng sợ chính là Đại công chúa có ý tứ với lang chủ nhà ta.” Tỳ nữ khẽ nói: “Không phải nghe nói Đại công chúa phải hòa thân sao? Còn nữa, nếu mà Đại công chúa không hòa thân, lang chủ nhà ta cũng là người đã có thê thất. Theo nô tỳ thấy, đây cũng chỉ là chuyện nhất thời, chờ Hoàng thất biết được, đương nhiên sẽ không để bọn họ qua lại nữa.” Giọng nói kế tiếp cũng nhỏ nhẹ không lớn lắm, Phùng Uyển cũng không cố ý nghe. Trong nháy mắt, giờ Tý đã qua. Phùng Uyển đợi lâu như vậy đã không chờ nổi nữa rồi, nàng dứt khoát cầm đắp chăn lên khoác ở trên người. Sau đó nghiêng một cái trên giường, ngủ mê man. Nàng tỉnh lại trong một cơn nặng nề. Còn chưa mở mắt ra, nàng nhíu mày lại, bàn tay nhỏ bé vô thức vươn ra, muốn đẩy thứ đè trên ngực. Nhưng cái đẩy này lại đụng phải một thứ ấm áp. Vụt một cái, Phùng Uyển sợ tới mức mở hai mắt ra. Sau đó, đối diện nàng trong bóng tối là đôi mắt đen nhánh. Đôi mắt này còn mang theo nét cười, đang áp vào nơi cách nàng không quá ba tấc, tỉ mỉ nhìn nàng. Trong vô thức, Phùng Uyển hé miệng muốn thét lên chói tai, nhưng miệng của nàng vừa mới mở rộng ra thì tự mình đã kịp phản ứng lại. Vội vàng im lặng, Phùng Uyển trợn to hai mắt. Ánh trăng phía ngoài mờ nhạt, nhìn thứ áp ở trên người mình và khuôn mặt nam nhân cách mình không quá một nắm tay xa. Trợn mắt nhìn rồi lại trợn mắt nhìn, Phùng Uyển hạ giọng thăm dò gọi: “Vệ Tử Dương?” Sau khi gọi lên cái tên này, trong lòng nàng rất bình tĩnh. Hô hấp này, nhiệt độ này, hơi thở này có thể không phải là Vệ Tử Dương ư? Nam nhân cường tráng đè nên trên người nàng không nhúc nhích. Một cái tay của chàng chống tại mép tháp, từ từ duỗi thẳng nửa người trên. Theo động tác của chàng, tóc đen như mực xõa mở trên mặt, trên mắt Phùng Uyển. Giữa lúc Phùng Uyển vươn tay phất tóc của chàng ra, tiếng Vệ Tử Dương thật nhỏ truyền đến, “A Uyển thật là mềm mịn.” Chàng thấy trong đôi mắt to của Phùng Uyển hiện lên vẻ giận dữ trong bóng tối, chàng lại nói: “Hôm đó ta bị hạ độc, cũng không biết đây là cảm giác gì. Mới vừa rồi nhìn thấy A Uyển ngủ thiếp đi nên muốn thử một lần nữa.” Chàng nói, là chuyện hôm đó chàng với nàng ở ngoài đồng, chàng ngủ trên người Phùng Uyển một canh giờ. Giọng nói thiếu niên trong veo mà nhỏ nhẹ, bởi vì cố ý hạ thấp lại có vẻ khàn khàn, giống như là gió đêm thổi qua chuông chùa, thật sự êm tai khó diễn tả. Dĩ nhiên, lại càng đúng lý hợp tình không nói ra lời. Đối diện chàng, Phùng Uyển vẫn có cảm giác vô lực, lúc này cũng giống vậy. Nàng hít một hơi, nương theo bóng đêm khiến cho trái tim mình thình thịch đập loạn bình tĩnh trở lại, nói thật nhỏ: “Ta đang đợi chàng, chàng đứng lên mà nói có phải tốt hơn không?” “Không tốt.” Câu trả lời của thiếu niên luôn luôn dứt khoát. Chàng buông một bên tay chống sập ra, một lần nữa để mình đè lên người Phùng Uyển. Vừa mới đè lên, chàng liền bắt đầu chuyển lắc lư trên người Phùng Uyển, động tác của chàng rất hưởng thụ, trên người càng ngày càng mềm mịn thơm ngát. Không chờ Phùng Uyển tức giận, chàng dùng một kiểu giọng nói cực kì nghiêm túc cất lời, “A Uyển, ta tiến cử nàng với Bệ hạ. Ta xem phụ nhân nàng đây, nhìn thấy Phùng Vân cũng phải cúi đầu trước nàng ta lấy lòng, Đại công chúa lại càng muốn đánh nàng. A Uyển của ta, sao chỉ có thể cúi đầu khắp nơi như vậy, lúc nào cũng phải cẩn thận?” Nhìn thiếu niên cuối cùng ngừng lắc lư, nhìn vào mắt phượng sáng long lanh của chàng, Phùng Uyển khẽ nói: “Chàng tiến cử ta với Bệ hạ, là muốn ta đây nổi bật?” “Đúng.” Trong bóng tối, chàng toét miệng nhe hàm răng trắng như tuyết cười một tiếng, “Ta muốn cho nàng nổi bật. Cả ngày run rẩy co rúm như vậy, rõ ràng có tài nhưng lại luôn luôn che dấu, cho dù sống thì có nghĩa gì?” Trong bóng tối, nhìn thấy đôi mắt Phùng Uyển sáng ngời như sao, ngửi mùi thơm cơ thể ấm áp thơm ngát của nàng, chàng không nhịn được cúi đầu xuống, chụt một tiếng, hôn mạnh một cái ở trên mí mắt nàng. Thời điểm an tĩnh như thế, tiếng động một cái hôn này của chàng đặc biệt khiến người khác giật mình. Phùng Uyển sợ hết hồn, nàng vội vã vươn tay che miệng chàng. Đôi môi của thiếu niên đều bị che đi, ngược lại cũng không buồn mà chỉ cong mắt mỉm cười, vẻ mặt hưởng thụ. Phùng Uyển che môi của chàng, trong phút chốc, tâm trạng rối bời. Chuyện hôm nay vượt ngoài dự liệu của nàng rồi. Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, thật sự nàng cũng chưa từng nghĩ tới, muốn giống như đấng trượng phu đứng ở trước mắt người đời, thật sự chưa từng nghĩ tới… Mới vừa rồi suy nghĩ mấy canh giờ, nàng cũng không tìm được phương pháp giải quyết. Giờ này khắc này, nàng vẫn không tìm được phương pháp giải quyết. Thậm chí, nàng cũng không biết Vệ Tử Dương làm vậy, đối với nàng là họa hay là phúc. Đương lúc này, nàng cảm giác được cổ ấm áp, đều là Vệ Tử Dương chôn mặt cọ xát ở giữa cổ nàng. Dáng vẻ chàng cọ xát vô cùng ngây thơ, giống như một chú chó nhỏ. Nhưng Phùng Uyển biết chàng không phải là chó nhỏ, phía dưới của chàng, dù là cách chăn nàng cũng cảm nhận được rõ rệt mạnh mẽ. Hơn nữa, động tác của chàng càng ngày càng gấp gáp, hô hấp đang hồng hộc rõ ràng. Môi của chàng đã chầm chậm di chuyển, chầm chậm di chuyển. Trong nháy mắt Phùng Uyển rên hừ một tiếng, chính là chàng đang cắn một cái lên xương quai xanh của nàng! Chàng đang cắn một cái lên xương quai xanh của nàng? Phùng Uyển giật mình, nàng hoàn toàn giật mình tỉnh lại. Cảm giác được thiếu niên đè trên người càng ngày càng nóng, đầu tiên Phùng Uyển trợn to mắt. Nàng hắng giọng, đột nhiên trong trẻo dứt khoát kêu lên: “Phất nhi!” Ở lúc an tĩnh ban đêm, tiếng kêu này đột nhiên xuất hiện, lúc Vệ Tử Dương vụt ngẩng đầu lên mắt to trừng mắt nhỏ với Phùng Uyển, tiếng Phất nhi lập tức truyền đến. “Phu nhân, Người gọi nô tỳ?” Thế mà rõ ràng hẳn là Phất nhi đã đi ngủ từ lâu, câu trả lời của ả cũng là theo bản năng, chẳng những nhanh chóng, hơn nữa âm thanh còn trong trẻo, dường như ả vẫn chưa ngủ, ả vẫn một mình chờ ở bên ngoài…Triệu Tuấn khựng lại ngay tại chỗ, mắt to trừng mắt nhỏ với Phùng Uyển. Nhìn bộ dáng ung dung nhàn nhã của nàng, Triệu Tuấn thầm hận trong bụng: Phải chăng ta đang sợ hãi? Nghĩ tới đây, y nghiến răng cười khẩy, “Ta sẽ không đồng ý.” Y trừng Phùng Uyển, lạnh lùng lặp lại: “Chủ ý của nàng tiến hành tốt nhất thì như thế nào? Nàng là phụ nhân của ta, chuyện kia, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý!” Lườm Phùng Uyển cúi đầu không nói, y đặt mười ngón tay lên bàn trà, nắm chặt đến nổi hết gân xanh. Cũng không biết trôi qua bao lâu, tiếng Triệu Tuấn đè nén gào thét truyền đến, “Cút ngay đi!” Phùng Uyển khẽ nhún chào với y, từ từ lui ra ngoài. Nàng vừa ra cửa thư phòng, chỉ nghe thấy bên trong liền truyền đến tiếng đồ vật bị đập vỡ “Bụp choang bụp choang”. Thấy Phùng Uyển đi ra ngoài, Đại công chúa xông lên mấy bước, đứng ở dưới bậc thang gọi vọng lên: “Tiện nữ nhân!” Phùng Uyển không thèm nhìn ả. Thấy Phùng Uyển không để ý tới, Đại công chúa tức giận nói: “Tiện nữ nhân, gọi ngươi đấy, tai ngươi điếc rồi hả?” Phùng Uyển vẫn không để ý tới như cũ. Nàng đi lại nhẹ nhàng khoan thai ung dung tới hướng phòng của mình, rõ ràng không hiển thị thân phận nhưng cao quý như hoàng hậu. Đại công chúa vốn bị làm mất đi khí thế, trong nháy mắt cơn giận tăng lên, ả sải một bước dài vọt tới phía sau Phùng Uyển, “Dừng tay.” Triệu Tuấn đứng ở ngoài cửa thư phòng, sa sầm mặt nén nhịn cơn giận nhìn Đại công chúa, còn kêu một tiếng “Dừng tay.” Đại công chúa quay đầu lại, trợn to mắt trắng dã muốn phản bác, đối diện sự lạnh lùng trong mắt Triệu Tuấn thì không khỏi giật mình. Lúc này, Triệu Tuấn tiến lên một bước, y nắm tay Đại công chúa, kéo tay ả vào thư phòng. Cửa thư phòng đóng phịch một tiếng. Lúc này Phùng Uyển đã đi tới trước gian phòng của mình. Nàng dừng bước lại, nhìn lên khoảng trời dưới trăng. Một tiếng người hạ thấp truyền đến, “Thấy không? Lang chủ đối với Đại công chúa cũng y hệt đối với phu nhân.” “Đừng nói nữa, cứ coi như là không biết gì cả.” Phùng Uyển quay lưng về phía các nàng, nghe thấy một câu nhắc nhở như vậy không khỏi thầm nghĩ: Ở kiếp trước, y và Đại công chúa không thân mật như vậy, như thế nên không hề chú ý đến. Đúng rồi, đúng rồi, Phùng Uyển vừa nghĩ thoáng qua liền hiểu được. Ở kiếp này, Triệu Tuấn không còn mình giúp y một bước lên mây vô điều kiện, bám lấy Đại công chúa, hoặc là nói duy trì hảo cảm của Đại công chúa đối với y là thủ đoạn chủ yếu nhất có thể được y hiểu rõ và sử dụng. Nghĩ tới đây, Phùng Uyển cười cười. Nàng cất bước đi vào. Nhìn bầu trời ngoài cửa sổ dần dần tối đi, Phùng Uyển ra lệnh: “Chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa.” “Vâng.” Sau khi tắm rửa thoải mái xong, Phùng Uyển quay đầu lại, khẽ nói với Phất nhi: “Phất nhi, ngươi đi ra ngoài xem xem phu chủ, còn cả Đại công chúa bọn họ nói chuyện gì.” “Vâng.” “Nghe lâu một lát, đừng chạy tới chạy lui về, tránh cho lọt vào trong mắt người khác.” “Dạ.” Phất nhi đi ra ngoài. Phùng Uyển bước đi thong thả một lát, suy nghĩ một hồi rồi tiện tay đóng cửa phòng lại. Nàng đi tới bên sập ngồi xuống lần nữa, rót ình một chén rượu và chờ người kia. Nàng nghĩ, khuya hôm nay, hẳn là chàng sẽ đến nói với mình nhiều chuyện. Đồng hồ cát chảy trong im hơi lặng tiếng. Trong khoảng không an tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói của người ở phía ngoài. Loáng thoáng còn nghe được rõ ràng và có phần nghe không rõ. Chỉ là Phùng Uyển cũng không cố ý lắng nghe, nàng chỉ làm cho lòng mình tĩnh lặng, chỉ làm cho tất cả cảm giác xung quanh mình lắng đọng. Dường như là vậy mới có thể khiến cho lòng nàng thật sự bình tĩnh trở lại. Từ từ, tiếng xe ngựa chuyển động truyền đến, đó là Triệu Tuấn đang đưa Đại công chúa trở về. Dần dà, tiếng đám tỳ thiếp càng vang dội hơn. Không biết bao lâu sau, Phất nhi gõ cửa. Ả đi tới phía sau Phùng Uyển, khẽ nói: “Phu nhân, không nghe được Đại công chúa và lang chủ nói gì.” Dừng một chút, ả nói: “Chỉ là lang chủ rất không vui vẻ, cũng đập phá chén rượu mấy lần rồi. Còn suýt nữa cãi nhau với Đại công chúa.” Ả cẩn thận quan sát biểu cảm của Phùng Uyển, thầm nói: “Lang chủ cũng thật là, đưa Đại công chúa vào trong phủ làm gì? Làm hại cả mọi người trong phủ phải xem sắc mặt của nàng ta, ngay cả chính lang chủ thỉnh thoảng cũng phải chắp tay chịu thiệt.” Lúc này Phùng Uyển quay đầu lại, hỏi: “Còn cái gì nữa.” Phất nhi suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: “Không còn gì nữa.” “Giờ không còn sớm, ngươi nghỉ ngơi đi.” “Vâng.” Sau khi Phất nhi đi, trong phòng lại trở lại an tĩnh. Cũng không biết trôi qua bao lâu, nàng nghe được tiếng một người nói nhỏ, “Không biết phu nhân phạm phải chuyện gì, lang chủ lại giận.” Người tỳ nữ khẽ giọng nói: “Đúng vậy, hai ngày trước lang chủ còn thề với phu nhân chứ.” Dừng một chút, tỳ nữ này lại nói: “Phu nhân như vậy, sao Nguyệt nương cũng không vui nhỉ?” Một tiếng người cười khẩy nói: “Sao nàng ta có thể vui vẻ? Ngươi không nhìn thấy cái kiểu kia của Đại công chúa sao? Chỉ cần Đại công chúa chưa gả một ngày thì một ngày nàng ta cũng không vui vẻ được.” Giọng nói kia giảm thấp xuống thở dài nói: “Mấy buổi tối nay, nửa đêm lúc nào ta cũng nghe được tiếng nàng ta đang khóc. Aizzz, nàng ta vốn là định phải hạ phu nhân xuống thì mới hài lòng. Không nghĩ tới, phu nhân còn là một người chưa phải sợ, đáng sợ chính là Đại công chúa có ý tứ với lang chủ nhà ta.” Tỳ nữ khẽ nói: “Không phải nghe nói Đại công chúa phải hòa thân sao? Còn nữa, nếu mà Đại công chúa không hòa thân, lang chủ nhà ta cũng là người đã có thê thất. Theo nô tỳ thấy, đây cũng chỉ là chuyện nhất thời, chờ Hoàng thất biết được, đương nhiên sẽ không để bọn họ qua lại nữa.” Giọng nói kế tiếp cũng nhỏ nhẹ không lớn lắm, Phùng Uyển cũng không cố ý nghe. Trong nháy mắt, giờ Tý đã qua. Phùng Uyển đợi lâu như vậy đã không chờ nổi nữa rồi, nàng dứt khoát cầm đắp chăn lên khoác ở trên người. Sau đó nghiêng một cái trên giường, ngủ mê man. Nàng tỉnh lại trong một cơn nặng nề. Còn chưa mở mắt ra, nàng nhíu mày lại, bàn tay nhỏ bé vô thức vươn ra, muốn đẩy thứ đè trên ngực. Nhưng cái đẩy này lại đụng phải một thứ ấm áp. Vụt một cái, Phùng Uyển sợ tới mức mở hai mắt ra. Sau đó, đối diện nàng trong bóng tối là đôi mắt đen nhánh. Đôi mắt này còn mang theo nét cười, đang áp vào nơi cách nàng không quá ba tấc, tỉ mỉ nhìn nàng. Trong vô thức, Phùng Uyển hé miệng muốn thét lên chói tai, nhưng miệng của nàng vừa mới mở rộng ra thì tự mình đã kịp phản ứng lại. Vội vàng im lặng, Phùng Uyển trợn to hai mắt. Ánh trăng phía ngoài mờ nhạt, nhìn thứ áp ở trên người mình và khuôn mặt nam nhân cách mình không quá một nắm tay xa. Trợn mắt nhìn rồi lại trợn mắt nhìn, Phùng Uyển hạ giọng thăm dò gọi: “Vệ Tử Dương?” Sau khi gọi lên cái tên này, trong lòng nàng rất bình tĩnh. Hô hấp này, nhiệt độ này, hơi thở này có thể không phải là Vệ Tử Dương ư? Nam nhân cường tráng đè nên trên người nàng không nhúc nhích. Một cái tay của chàng chống tại mép tháp, từ từ duỗi thẳng nửa người trên. Theo động tác của chàng, tóc đen như mực xõa mở trên mặt, trên mắt Phùng Uyển. Giữa lúc Phùng Uyển vươn tay phất tóc của chàng ra, tiếng Vệ Tử Dương thật nhỏ truyền đến, “A Uyển thật là mềm mịn.” Chàng thấy trong đôi mắt to của Phùng Uyển hiện lên vẻ giận dữ trong bóng tối, chàng lại nói: “Hôm đó ta bị hạ độc, cũng không biết đây là cảm giác gì. Mới vừa rồi nhìn thấy A Uyển ngủ thiếp đi nên muốn thử một lần nữa.” Chàng nói, là chuyện hôm đó chàng với nàng ở ngoài đồng, chàng ngủ trên người Phùng Uyển một canh giờ. Giọng nói thiếu niên trong veo mà nhỏ nhẹ, bởi vì cố ý hạ thấp lại có vẻ khàn khàn, giống như là gió đêm thổi qua chuông chùa, thật sự êm tai khó diễn tả. Dĩ nhiên, lại càng đúng lý hợp tình không nói ra lời. Đối diện chàng, Phùng Uyển vẫn có cảm giác vô lực, lúc này cũng giống vậy. Nàng hít một hơi, nương theo bóng đêm khiến cho trái tim mình thình thịch đập loạn bình tĩnh trở lại, nói thật nhỏ: “Ta đang đợi chàng, chàng đứng lên mà nói có phải tốt hơn không?” “Không tốt.” Câu trả lời của thiếu niên luôn luôn dứt khoát. Chàng buông một bên tay chống sập ra, một lần nữa để mình đè lên người Phùng Uyển. Vừa mới đè lên, chàng liền bắt đầu chuyển lắc lư trên người Phùng Uyển, động tác của chàng rất hưởng thụ, trên người càng ngày càng mềm mịn thơm ngát. Không chờ Phùng Uyển tức giận, chàng dùng một kiểu giọng nói cực kì nghiêm túc cất lời, “A Uyển, ta tiến cử nàng với Bệ hạ. Ta xem phụ nhân nàng đây, nhìn thấy Phùng Vân cũng phải cúi đầu trước nàng ta lấy lòng, Đại công chúa lại càng muốn đánh nàng. A Uyển của ta, sao chỉ có thể cúi đầu khắp nơi như vậy, lúc nào cũng phải cẩn thận?” Nhìn thiếu niên cuối cùng ngừng lắc lư, nhìn vào mắt phượng sáng long lanh của chàng, Phùng Uyển khẽ nói: “Chàng tiến cử ta với Bệ hạ, là muốn ta đây nổi bật?” “Đúng.” Trong bóng tối, chàng toét miệng nhe hàm răng trắng như tuyết cười một tiếng, “Ta muốn cho nàng nổi bật. Cả ngày run rẩy co rúm như vậy, rõ ràng có tài nhưng lại luôn luôn che dấu, cho dù sống thì có nghĩa gì?” Trong bóng tối, nhìn thấy đôi mắt Phùng Uyển sáng ngời như sao, ngửi mùi thơm cơ thể ấm áp thơm ngát của nàng, chàng không nhịn được cúi đầu xuống, chụt một tiếng, hôn mạnh một cái ở trên mí mắt nàng. Thời điểm an tĩnh như thế, tiếng động một cái hôn này của chàng đặc biệt khiến người khác giật mình. Phùng Uyển sợ hết hồn, nàng vội vã vươn tay che miệng chàng. Đôi môi của thiếu niên đều bị che đi, ngược lại cũng không buồn mà chỉ cong mắt mỉm cười, vẻ mặt hưởng thụ. Phùng Uyển che môi của chàng, trong phút chốc, tâm trạng rối bời. Chuyện hôm nay vượt ngoài dự liệu của nàng rồi. Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, thật sự nàng cũng chưa từng nghĩ tới, muốn giống như đấng trượng phu đứng ở trước mắt người đời, thật sự chưa từng nghĩ tới… Mới vừa rồi suy nghĩ mấy canh giờ, nàng cũng không tìm được phương pháp giải quyết. Giờ này khắc này, nàng vẫn không tìm được phương pháp giải quyết. Thậm chí, nàng cũng không biết Vệ Tử Dương làm vậy, đối với nàng là họa hay là phúc. Đương lúc này, nàng cảm giác được cổ ấm áp, đều là Vệ Tử Dương chôn mặt cọ xát ở giữa cổ nàng. Dáng vẻ chàng cọ xát vô cùng ngây thơ, giống như một chú chó nhỏ. Nhưng Phùng Uyển biết chàng không phải là chó nhỏ, phía dưới của chàng, dù là cách chăn nàng cũng cảm nhận được rõ rệt mạnh mẽ. Hơn nữa, động tác của chàng càng ngày càng gấp gáp, hô hấp đang hồng hộc rõ ràng. Môi của chàng đã chầm chậm di chuyển, chầm chậm di chuyển. Trong nháy mắt Phùng Uyển rên hừ một tiếng, chính là chàng đang cắn một cái lên xương quai xanh của nàng! Chàng đang cắn một cái lên xương quai xanh của nàng? Phùng Uyển giật mình, nàng hoàn toàn giật mình tỉnh lại. Cảm giác được thiếu niên đè trên người càng ngày càng nóng, đầu tiên Phùng Uyển trợn to mắt. Nàng hắng giọng, đột nhiên trong trẻo dứt khoát kêu lên: “Phất nhi!” Ở lúc an tĩnh ban đêm, tiếng kêu này đột nhiên xuất hiện, lúc Vệ Tử Dương vụt ngẩng đầu lên mắt to trừng mắt nhỏ với Phùng Uyển, tiếng Phất nhi lập tức truyền đến. “Phu nhân, Người gọi nô tỳ?” Thế mà rõ ràng hẳn là Phất nhi đã đi ngủ từ lâu, câu trả lời của ả cũng là theo bản năng, chẳng những nhanh chóng, hơn nữa âm thanh còn trong trẻo, dường như ả vẫn chưa ngủ, ả vẫn một mình chờ ở bên ngoài…
Bình Luận (0)
Comment