Khanh Vốn Phong Lưu

Chương 112

Phùng Uyển đi giữa đường phố một vòng rồi lại bảo ngự phu trở về phủ.

Trước khi bệ hạ phái ngự phu đến, nàng cũng luôn thích đi lượng đường phố như vậy, sở thích này không phải là bởi vì bệ hạ phái người đến mà thay đổi.

Có điều nàng cũng biết, lúc này bệ hạ cảm thấy rất hứng thú với nàng, từng hành động của nàng đều có người theo dõi; Ở chỗ Chu trang ngoại thành phía tây, nàng tạm thời không nên qua đó.

Vừa về tới Bắc viện, Phất nhi liền vội vàng nghênh đón. Ả nhún chào Phùng Uyển, ngoan ngoãn nói: “Phu nhân, vừa rồi Đại công chúa tới nhưng chưa gặp được phu nhân đã đi rồi.”

Đại công chúa tới ư?

Phùng Uyển khẽ mỉm cười: Thoát khỏi sự ám ảnh của chuyện hòa thân, giờ Đại công chúa chính là chim sổ lồng rồi.

Nàng gật đầu và nói: “Biết rồi.”

Nhanh đi về viện thôi.

Thoáng chốc bốn ngày đã trôi qua.

Điều khiến Phùng Uyển cảm thấy kì lạ chính là trong bốn ngày này, hầu như là ngày nào Đại công chúa cũng tới. Trước tiên ả vào viện chính diễu võ dương oai một hồi sau đó lại chạy đến Bắc viện tìm nàng. Chẳng qua là số ả không tốt, mỗi lần tới đều đúng lúc Phùng Uyển ngồi xe ngựa dạo chơi quanh thành.

Thoáng chốc lại một ngày nữa trôi qua.

Nhìn ánh nắng phía đông, Phùng Uyển thay bộ đồ mới lộng lẫy và xinh đẹp, cất bước đi về hướng xe ngựa.

Phất nhi thoáng do dự một lúc nhưng vẫn cất bước đuổi theo, ả nhún chào sau lưng Phùng Uyển, khẽ giọng kêu: “Phu nhân, người muốn đi ra ngoài à?”

Phùng Uyển cũng không thèm quay đầu lại mà “Ừ” một tiếng.

Phất nhi chần chờ một lát rồi vẫn nói: “Phu nhân, hôm qua lúc Đại công chúa đến đã nói muốn người ở phủ tiếp nàng ta.”

Tiếp Đại công chúa à?

Phùng Uyển dừng bước.

Nàng từ từ quay đầu lại.

Nhìn chằm chằm Phất nhi cúi đầu vô cùng ngoan ngoãn, chân mày Phùng Uyển cau lại. Nàng suy nghĩ một lát rồi khẽ hỏi: “Khi nói Đại công chúa nói lời này thì vẻ mặt như thế nào?”

Hả? Phất nhi không ngờ tới nàng hỏi điều này. Theo bản năng, ả ngầng đầu lên nhìn thoáng qua Phùng Uyển rồi mới cuống quýt cúi đầu đáp: “Phu nhân muốn hỏi gì?”

Phùng Uyển nhíu mày, nói hờ hững: “Nàng ta có tức giận không?”

Được nhắc lời, sau khi Phất nhi suy nghĩ một lát thì cẩn thận đáp: “Hình như là không tức giận, hai mắt Đại công chúa sáng quắc, giống như ngày trước.”

Giống như ngày trước? Đó chính là vênh váo hống hách rồi!

Rõ ràng bị bệ hạ ra lệnh bắt buộc nếu muốn gả cho Triệu Tuấn, với thân phận của công chúa mà chỉ có thể làm một bình thê, thế mà ả lại còn vênh váo hống háchnữa ư?

Suy nghĩ một hồi, Phùng Uyển lại hỏi: “Cũng không tức giận nổi cáu?”

Phất nhi hơi giật mình lắc đầu. Ả thấy chân mày Phùng Uyển nhăn lên, trong lòng khó hiểu, định mở miệng hỏi thăm nhưng rồi lại không dám.

Lúc này Phùng Uyển quay đầu lại.

Nàng vừa đi về phía xe ngựa vừa thầm nghĩ: Tại sao ả không tức giận? Sao lúc nhắc tới ta không nổi cáu?

Hai đời quen biết, nàng hiểu rõ Đại công chúa, ả chính là một người vui giận đều hiện hết trên mặt. Theo lý mà nói thì hiện tại hẳn là vừa nhắc tới tên của mình ả liền nổi cáu, vừa nghĩ tới mình thì hận không thể lấy roi đánh mình cho đến chết ư?

Lấy roi đánh mình cho đến chết sao? Không ổn!

Bước chân Phùng Uyển không khỏi ngừng lại.

Nàng từ từ cúi đầu xuống suy nghĩ: Nếu ta là Đại công chúa, với tình cảnh trước mắt và tính cách của bản thân ả thì sẽ làm sao nhỉ?

Sau một lúc lâu, Phùng Uyển cười cười, phất ống tay áo đi tới chỗ xe ngựa.

Đi về phía hai ngự phu bệ hạ phái tới, Phùng Uyển quay đầu lại vẫy hai cung tỳ và Phất nhi, ra lệnh: “Tới đây.”

Ba tỳ nữ ngây ra, hơi tần ngần một lúc mới cất bước đi tới.

Sau khi bọn họ tới gần, Phùng Uyển leo thẳng lên cỗ xe ngựa nàng chưa bao giờ ngồi kia, bỏ lại một câu, “Ngồi lên xe kia, chúng ta ra ngoài đi dạo.”

Việc phu nhân mang theo tỳ nữ ra ngoài thế này cũng chỉ là chuyện bình thường. Tất nhiên là có phu nhân còn cho tỳ nữ ngồi chung xe, nhưng dù ngồi khác xe cũng là hành động bình thường.

Ba tỳ nữ không nghi ngờ gì nữa, leo lên chiếc xe ngựa Phùng Uyển thường hay ngồi.

Phùng Uyển vừa ra lệnh, hai chiếc xe ngựa hoàng thượng phái tới đồng thời chạy ra cửa viện.

Xe ngựa chở đám tỳ nữ thấy xe ngựa Phùng Uyển đi chậm chạp, đang muốn chờ nàng thì tiếng Phùng Uyển thờ ơ truyền đến, “Không sao, các ngươi đi trước đi.”

“Vâng.”

Đây là tiếng ngự phu đáp, Phùng Uyển nhìn sang cung tỳ đang vén màn xe lên, chân mày cau lại tựa như khó chịu.

Đám cung tỳ này, mỗi một người đều giỏi quan sát nét mặt, nhìn thấy Phùng Uyển nhìn mình chăm chăm, nhất thời sợ hết hồn. Nàng ta vội vã cúi đầu hành lễ với Phùng Uyển, thuận tay kéo màn xe lại cẩn thận.

Quả nhiên, sau khi nàng ta kéo màn xe xuống, qua khe hở tấm màn có thể thấy vẻ mặt phu nhân hài lòng dời mắt đi.

Hai tỳ nữ trong xe khác đều là người tinh mắt, nhìn thấy tình hình cung tỳ này là hiểu ngay. Bọn họ lập tức ngoan ngoãn ngồi trong xe ngựa, cũng không dám tùy ý kéo màn xe nhìn xung quanh nữa.

Vị trí Triệu phủ hơi xa xôi. Hai xe ngựa chạy qua hai con đường tắt mới đi tới phố lớn.

Dường như là vừa tới phố lớn, Phùng Uyển ngồi ở chiếc xe ngựa phía sau liền nhìn thấy phía trước cách đó không xa có mấy chiếc xe ngựa quý giá đỗ lại, bên cạnh xe ngựa còn có mấy hộ vệ cường tráng.

Ở trong mấy chiếc xe ngựa kia, một người đang trông lại hướng bên này. Nhìn thấy xe ngựa Phùng Uyển, một người trong đám vội vã quay đầu đi nói câu gì đó với phía bên cạnh.

Lần này, mấy chiếc xe ngựa kia đồng thời kéo màn xe xuống. Mấy kị sĩ đều bắt đầu thúc ngựa chạy chầm chậm đến bên này.

Hướng họ nhắm chính là Phùng Uyển.

Phùng Uyển vẫn đang quan sát, mắt chợt lóe sáng. Trong xe ngựa, nàng hờ hững quát lên: “Dừng lại ven đường.”

Vừa ra lệnh, ngự phu đã sững sờ. Dù nói thế nào thì bọn họ đều là người trong cung phái tới, đối mặt với mấy chiếc xe ngựa quý giá tuy cũng có mang kí hiệu gia tộc mà còn cách xa như vậy, hành động này của phu nhân cũng quá nể mặt đối phương rồi.

Mặc dù do dự, hai ngự phu vẫn nghe lời nàng, trong tiếng quát kéo chậm xe ngựa lại.

Đương lúc Phùng Uyển ra lệnh, cũng không biết tại sao, mấy chiếc xe ngựa kia của đối phương đều đột ngột tăng tốc, đặc biệt là chiếc xe ngựa đầu tiên. Con ngựa kia cứ như bị cái gì đó kích thích, vó tung lên, đúng là điên cuồng lao tới hướng xe ngựa Phùng Uyển.

Chỉ là thoáng chốc, con ngựa kia liền hí vang, điên cuồng lao tới xe ngựa của đám người Phất nhi. Chẳng qua bởi vì Phùng Uyển phân phó kịp thời, giờ phút này vừa đúng lúc tránh sang một bên. Vì vậy xe ngựa kia chạy sượt qua vào cũng chỉ là cọ quẹt mà thôi, chỉ làm buồng xe hơi lệch, có thể nghe thấy tiếng thét chói tai truyền ra từ bên trong, đám người Phất nhi cũng không hề bị thương.

Trong lúc ngự phu cuống quýt ổn định xe ngựa, muốn điều khiển nó dừng lại, đám tỳ nữ và Phất nhi còn đang sợ hãi kêu lên thì đột nhiên trong mấy chiếc xe ngựa đối diện có một chiếc lao ra.

Xe ngựa này lao đến rất nhanh, đúng là hùng hổ mà đến. Xe ngựa mới vừa vọt đến bên cạnh, màn xe bị nhấc lên, một đôi mắt trợn trừng mang vẻ khinh khỉnh, tiếng Đại công chúa lộ vẻ hung hãn kêu lên: “Đồ tiện phụ vô lễ! Xa giá của Thanh Dương quận chúa mà ngưoi cũng làm kinh động được à?”

Giọng nói đanh thép vừa dứt, roi ngựa trong tay ả đã vung lên mạnh mẽ. Chỉ nghe thấy “Chát” một tiếng, roi ngựa đó quất mạnh về hướng ba người Phất nhi ở trong chiếc xe kia.

“Chát” một tiếng, tiếng roi ngựa đánh trúng người từ từ truyền đến. Lại có hai hộ vệ vây quanh, họ đồng thời rút bội kiếm ra nói: “Đại công chúa bớt giận, chuyện thế này để tùy chúng tôi ra tay là được rồi.” Vừa dứt lời, hành động của bọn họ cũng không ngừng lại, chỉ nghe thấy roẹt roẹt mấy tiếng, kiếm đã rút ra, hai bên màn xe đồng thời bị thanh kiếm lạnh lẽo chém thành từng mảnh nhỏ, mặt ba tỳ nữ trong xe đều hiện ra trước mặt mọi người.

Vừa nhìn thấy mặt ba nữ tử, roi ngựa của Đại công chúa liền vung cao lên đánh vèo một cái, xen lẫn với tiếng cười còn chưa dứt của ả.

Lần quất roi này ả sử dụng hết toàn lực, đánh thẳng về phía gương mặt các nàng. Cùng lúc đó, hai hộ vệ kia đều chẳng hề sợ hãi mà rút trường kiếm ra, một trái một phải chia ra rạch mặt hai nữ tử ở hai phía khác nhau.

Cảnh tượng này biến đổi quá nhanh, quá đột ngột. Ba tỳ nữ cũng vậy mà Phùng Uyển cũng thế, nào ngờ đến cảnh tượng như thế này chứ? Bọn họ lập tức đồng thời hét lên.

Có lẽ là tiếng kêu của Phùng Uyển cũng có lẽ là Đại công chúa chợt phát hiện mình quất roi về chỗ gương mặt kia cũng không phải là người mình muốn tìm. Trong tiếng quất roi vung vút, ba tỳ nữ chụm lại, cổ tay Đại công chúa ngừng lại đột ngột, đồng thời miệng vội kêu lên: “Dừng lại, dừng lại!”

Hai hộ vệ kia quả là cao thủ, ả vừa ra mệnh lệnh thì hai mũi kiếm kề trên mặt cung tỳ đồng thời dừng lại.

Bọn hộ vệ nhìn về phía Đại công chúa. Mà Đại công chúa thì quay ngoắt đầu lại nhìn Phùng Uyển đang nhìn sang từ chiếc xe ngựa phía sau kia.

Dưới ánh nắng mai, Phùng Uyển đang lẳng lặng nhìn chằm chằm Đại công chúa; dáng người nàng vẫn cao quý xinh đẹp như trước, thậm chí trên khuôn mặt trắng nõn còn mang chút hờ hững và nụ cười lạnh.

Thấy Đại công chúa nhìn về phía mình, khóe miệng Phùng Uyển hơi cong, ánh mắt nàng chuyển từ trên mặt Đại công chúa xuống ngọn roi trong tay ả.

Có lẽ là quá mức kinh ngạc, dưới sự quan sát của Phùng Uyển, Đại công chúa vẫn còn hơi sửng sốt.

Phùng Uyển từ từ thu hồi lại ánh mắt nhìn về phía Đại công chúa, nàng lẳng lặng nhìn chằm chằm hai hộ vệ kia, lại liếc về phía quý nữ trong mấy chiếc xe ngựa khác đang gấp rút đuổi theo đến, sau đó lại liếc mắt nhìn hướng Thanh Dương quận chúa phía trước hoảng sợ ngây người, gương mặt thất sắc.

Những động tác này có vẻ phức tạp nhưng trên thực tế thì chỉ là trong chớp nhoáng.

Thu hồi ánh mắt, trong lòng Phùng Uyển đã sáng tỏ.

Nàng rũ hai mắt xuống, liền ngồi trong xe ngựa cúi chào Đại công chúa rồi lại cúi đầu chào Thanh Dương quận chúa. Giọng nói trong trẻo tràn đầy áy náy nói: “Nô tỳ vô dụng làm kinh động đến quận chúa và Đại công chúa, đúng là đáng chết.” Nói tới đây, Phùng Uyển than nhẹ một tiếng, “Nhưng mà quận chúa và Đại công chúa có điều không biết, những tỳ nữ này đều là bệ hạ ban cho thiếp.” Vẻ mặt nàng như khó xử nói: “Các nàng đúng là có sai cũng phải giao cho bệ hạ xử trí.”

Giờ phút này, tỳ nữ và ngự phu vẫn hoảng sợ, sắc mặt Thanh Dương quận chúa cũng tái nhợt, còn chưa tỉnh lại. Có thể nghe rõ lời của Phùng Uyển chỉ có Đại công chúa và những người phía sau ả.

Trong nháy mắt, xung quanh lặng phắt như tờ.

Sau đó, những quý nữ kia và đám hộ vệ đồng thời nhìn về phía Đại công chúa.

Đại công chúa còn đang nhìn Phùng Uyển lom lom, nét mặt mang vẻ ảo não khó tả, còn có tức giận và mơ hồ bất an…

Nhìn thấy mọi người liếc nhìn hướng mình, môi ả mấp máy, một hồi lâu mới lớn tiếng nói: “Nếu là người phụ hoàng phái tới thì bỏ qua đi.”

Sau khi ả ra hiệu bằng mắt sai hai hộ vệ lui về phía sau, không nhịn được trợn mắt nhìn Phùng Uyển rồi lại nói: “Thanh Dương quận chúa thân thể yếu ớt từ nhỏ, nếu lần này có điều gì đó không tốt, đường tưởng rằng ngươi là Phùng phu nhân gì đó mà có thể được tha!” Giọng nói của ả lanh lảnh.

Phùng Uyển rũ mắt, nàng không khỏi áy náy nói: “Đại công chúa dạy rất đúng.”

Thấy nàng ngoan ngoãn, môi Đại công chúa mấp máy, một hồi lâu mới bực tức quát lên: “Chúng ta đi!”

Tiếng quát vừa dứt, ả dẫn đầu xông ra ngoài.

Phùng Uyển quay đầu lại, mãi cho đến khi bóng dáng Đại công chúa biến mất ở trước mắt, nàng mới thờ ơ cất lời, “Trở về phủ!”

Ngự phu vội vội vàng vàng lái xe ngựa nhanh chóng trở về Bắc viện.

Vừa vào Bắc viện, chúng nô bộc trong viện đồng loạt nhìn ra nơi này, cả sáu hộ vệ kia cũng bước tới, ánh mắt nhìn hướng Phùng Uyển mang vẻ hỏi thăm.

Vẻ mặt Phùng Uyển hơi tức giận, nàng mím môi chầm chậm nói: “Khiêng Phất nhi xuống đi, gọi đại phu trị thương cho nàng ta.”

Sau đó, nàng chuyển hướng mấy người hộ vệ và quản sự bệ hạ phái tới, sa sầm mặt nói: “Kính xin mấy vị đưa hai người cung tỳ này hồi cung để chữa trị, thuận tiện bẩm báo chuyện này cho bệ hạ.”

Dừng một lát, nàng chua xót nói: “Đại công chúa đã nói, nếu thân thể Thanh Dương quận chúa không tốt thì nàng ta sẽ trở lại tính sổ, ta là một phụ nhân không chỗ dựa dẫm, thực là không có cách nào ứng đối, chỉ có thể đem chuyện này trình lên bệ hạ thôi.” Tấu trình lên bệ hạ nhất định phải kịp thời, cho nên nàng không thể chờ chữa xong vết thương của đám cung tỳ mới đi bẩm báo, nàng phải đưa cả hai cung tỳ đến trước mặt bệ hạ, để tùy ý bản thân bệ hạ định đoạt.

Tuy quản sự và đám hộ vệ không biết rõ, nhưng giờ phút này nhìn thấy Phùng Uyển tức giận và nhìn thấy sự phẫn uất trên mặt hai ngự phu kia và còn nét mặt đau khổ không cam lòng của hai cung tỳ, cũng phỏng đoán được một chút: Chắc hẳn là bị Đại công chúa bắt nạt rồi!

Bọn họ đồng thời thi lễ đáp: “Cẩn tuân mệnh lệnh của phu nhân.”

Phùng Uyển đi xuống xe ngựa, nói với hai ngự phu: “Làm phiền hai vị đưa người vào cung.” Dừng một chút, nàng thở dài một tiếng, nỗi khiếp sợ vẫn còn sót lại trên mặt: “Mới vừa rồi mỗi một roi mỗi một kiếm của Đại công chúa và hai hộ vệ kia đều nhắm vào mặt các nàng. Nếu không phải ta lên tiếng sớm thì chỉ sợ các nàng đã bị hủy dung, trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ rồi.”

Nàng rùng mình một cái, thì thầm nói: “Vốn kia là chiếc xe ngựa ta ngồi, đây là bọn họ đã chịu thay ta!”

Từng câu nói của nàng khiến cho hộ vệ và quản sự vốn thông minh nhạy bén sắc mặt thay đổi, họ nhìn thoáng qua nhau, đồng thời thầm nghĩ: Chắc hẳn là Đại công chúa muốn hủy dung Phùng phu nhân thì phải?

Phải biết rằng, trước giờ họ trông coi Phùng Uyển, tất nhiên biết bệ hạ quan tâm Phùng phu nhân này và quan hệ giữa Phùng phu nhân và Vệ tướng quân. Hiện tại Đại công chúa còn muốn hủy dung Phùng phu nhân, chẳng phải là ả muốn phá hỏng kế hoạch của bệ hạ sao? Cái này mới là quan trọng.

Không ai bảo ai, quản sự và thống lĩnh hộ vệ kia đồng thời nói: “Phu nhân yên tâm, chúng tôi sẽ bẩm báo chuyện này cho bệ hạ.”

Dứt lời, bọn họ đồng thời nhảy lên xe ngựa.

Phùng Uyển vẫn đứng trong viện nhìn hai chiếc xe ngựa chạy xa dần, nhìn đại phu chữa trị cho Phất nhi ở phía trước.

Nàng cúi đầu thầm suy nghĩ: Vài roi này của Đại công chúa đều quất vào mặt bọn họ, hai hộ vệ kia cũng giống vậy. Ả muốn hủy dung ta, nếu ta thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ thật, tất nhiên sẽ không xứng nhận được sự yêu thương của Vệ Tử Dương. Mà không có Vệ Tử Dương để dựa dẫm, Phùng Uyển ta trong mắt bệ hạ cũng sẽ không có giá trị lợi dụng, cũng chỉ có thể mặc ả và Triệu Tuấn lăng nhục, giết chết!

Ngay từ lúc Phất nhi nhắc tới Đại công chúa mấy lần trước nàng liền suy nghĩ, đoán rằng ả có thể sẽ sử dụng thủ đoạn. Chỉ là nàng không ngờ tới, thủ đoạn của Đại công chúa có thể tàn nhẫn nham hiểm như thế.

Đúng rồi, chắc hẳn ả cho rằng dù hủy dung nàng, ả là một công chúa, cùng lắm cũng chỉ là bị dạy dỗ, giam lỏng một bận. Nói không chừng, vì để sắp xếp ổn thỏa, bệ hạ dứt khoát ban cho ta cái chết, mà ả, tất nhiên sẽ dễ dàng thuận lợi thành chính thê của Triệu Tuấn.

Nghĩ đi nghĩ lại, mặt y Phùng Uyển lạnh như băng, nàng bước tới trước mặt ngự phu của mình, thấp giọng ra lệnh: “Đến phủ Vệ tướng quân.” Dứt lời, Phùng Uyển nhảy lên xe ngựa.
Bình Luận (0)
Comment