Khanh Vốn Phong Lưu

Chương 64

Mấy chục ánh mắt ngạc nhiên đều dõi về phía Đại công chúa.

Một lúc lâu sau, giọng nói lạnh lùng của Thái phi vang lên, “Không tệ, lá gan rất lớn, bản lĩnh dạy dỗ người cũng rất cao siêu.” Bà quay về phía Thái hậu, bực tức nói: “Tỷ tỷ, xem ra công chúa của hoàng gia cần phải dạy dỗ rồi.”

Thái hậu gật đầu, không lên tiếng.

Thái hậu này tầm sáu mươi tuổi, hai bên tóc mai hoa râm, môi dầy tướng mạo phúc hậu, mặc dù ngồi trên Thái phi nhưng bà vẫn lặng yên, dường như cũng có phần tôn trọng Thái phi trẻ tuổi xinh đẹp hơn bà.

Bây giờ Hoàng hậu không cười nổi nữa. Bà nhìn Đại công chúa chằm chằm, quát lên: “Lại đây.”

Từ lúc Đại công chúa vung tay lên đã cảm thấy bất thường...... Nhưng ả cưỡi lên lưng hổ khó có thể xuống. Bây giờ nghe tiếng quát của mẫu hậu thì mấp máy môi, hung hăng liếc nhìn Phùng Uyển, không cam không nguyện lui ra.

Ả đi tới trước Hoàng hậu.

Hoàng hậu nhìn chằm chằm ả như tiếc rèn sắt không thành thép, phất tay, bực bội ra lệnh: “Lui sang bên đi.” Phùng Uyển ở đây, bà không muốn dạy dỗ công chúa trước mặt người ngoài.

Đại Công Chúa vừa lui ra, Hoàng hậu đã quay đầu lại, mỉm cười nói chuyện phiếm với Thái phi. Hoàng hậu là người biết ăn nói, nói vài câu dí dỏm đã khiến ọi người bao gồm Thái phi nở nụ cười.

Thái phi đáp lại hai câu, thấy Phùng Uyển yên lặng đứng bên, khép mi buông mắt, dáng vẻ thanh tú xinh xắn nhưng lại buồn thiu. Bà thở dài một tiếng, hiền lành nói: “Con à, đi chơi đi.”

Vươn tay vỗ vỗ lưng nàng, Thái phi nói: “Sau này lúc nào muốn cứ tới đây với ta.”

Phùng Uyển nhẹ nhàng cúi người thi lễ, nói: “Dạ.” Trong vẻ dịu dàng còn hàm chứa sự cảm kích và vui mừng.

Phùng Uyển quay sang Thái hậu, Hoàng hậu, sau khi thi lễ với từng người thì chậm rãi bước ra ngoài.

Triệu Tuấn đang chờ Phùng Uyển ở ngoài. Câu nói ‘Uyển nương chưa từng mang thai’ của y lúc nãy đã khiến Thái phi nổi giận, Ngũ điện hạ không muốn tự rước họa vào thân nên kéo kẻ mồm miệng bỗ bã này ra ngoài.

Đáng lẽ sau khi ra ngoài y có thể đi cùng Ngũ điện hạ. Nhưng nhìn thấy vẻ lạnh nhạt của Ngũ điện hạ, lại nhớ đến Phùng Uyển ở bên trong, y quyết định ở lại. Thấy Phùng Uyển đi ra, y vội vàng nhào đến, khẽ hỏi: “Thế nào rồi?”

Vừa hỏi, y vừa liếc nhìn bên trong, vẻ mặt buồn bực, hiển nhiên vì không để lại ấn tượng tốt trước mặt Thái phi nên giờ hối hận không ngừng.

Phùng Uyển bình thản nói: “Hoàng hậu hỏi thiếp vì sao không hòa hợp với A Vân.”

Lời này không cần nàng nói, Triệu Tuấn cũng biết. Lúc họ lùi ra, Hoàng hậu cũng vừa mở miệng.

Triệu Tuấn nhíu mày. Y nhìn chằm chằm vào Phùng Uyển, một lúc sau thở dài một tiếng, lẩm bẩm: “Hai người là tỷ muội ruột, sao lại gây chuyện đến mức Hoàng hậu Thái hậu đều biết? Haiz, đúng là không hay ho gì.”

Chuyện xảy ra tối nay thực sự đáng lo, y muốn nói Phùng Uyển hai câu, nhưng bên trong nói chuyện gì y cũng không biết rõ, không thể quở trách được. Hơn nữa Thái phi lại coi trọng nàng như vậy, đúng là chuyện vui.

Triệu Tuấn lẩm nhẩm hai lần đây là chuyện vui, cố gắng dằn nỗi khó chịu trong lòng, cười gượng một tiếng, nghiêm túc nói với Phùng Uyển: “Xem ra Thái phi rất thích nàng...... Uyển nương, sau này nàng có thể vào cung nhiều một chút.”

Nhưng hoàng cung khác hẳn phủ đệ của Vệ Tử Dương, Phùng Uyển cũng không muốn y cả ngày thúc giục mình vào cung. Lập tức nàng buông mí mắt, khẽ nói: “Nhưng Hoàng hậu nương nương hình như......”

Nàng không nói tiếp.

Nhưng này câu kịp thời nhắc nhở Triệu Tuấn rằng Hoàng hậu không thích Phùng Uyển.

Chân mày khó khăn lắm mới giãn ra của y chợt nhíu lại.

Một lúc sau, y thở dài một tiếng rồi không nói năng gì nữa.

Hai người mải nói chuyện, bất tri bất giác đã trở về sân điện. Xa xa thấy Ngũ điện hạ đang tươi cười nói gì đó với chúng thần, Triệu Tuấn nói: “Nàng chú ý một chút.” Dứt lời, y vội vàng len vào.

Đưa mắt nhìn Triệu Tuấn rời đi, Phùng Uyển dừng bước.

Lúc này gió đêm khẽ đưa, vốn hơi lạnh lẽo nhưng bởi vì ngọn lửa cháy bừng khắp nơi nên ngọn gió mang theo hơi ấm.

Phùng Uyển nghiêng đầu, đưa lưng về phía ngọn lửa, chậm rãi bước vài bước vào bóng đêm.

Ánh lửa bập bùng, hơi nóng ập vào lưng, phía trước lại tối đen, bóng cây lay động, thấp thoáng tiếng gió lướt qua từng nhánh cây. Nhìn như vậy, nghe như thế, dường như nơi đó cất giấu vô vàn bí mật, nhưng dường như cũng chỉ có sự tĩnh lặng.

Phùng Uyển tiện tay đưa ngón trỏ đặt lên mép, khẽ thổi.

Nàng thổi một khúc nhạc không tên, tiếng nhạc véo von ẩn chứa nỗi phiền muộn, như một người đi tới từ bóng tối không bến bờ. Một bên nàng là ánh hừng đông rực rỡ, bên kia lại là hơi lạnh tăm tối.

Nàng không phải là người muốn gây sự chú ý. Khúc nhạc này trầm thấp mà uyển chuyển, như có ngàn lời muốn nói, nhưng chỉ quanh quẩn nơi đầu môi.

......

Một giọng nói trong trẻo tò mò vang lên, “Tỷ thổi gì thế? Hay quá”

Là giọng của một thiếu nữ thanh xuân.

Phùng Uyển từ từ quay đầu lại.

Chưa đối mặt, môi của nàng đã nở nụ cười. Quay đầu lại, dịu dàng nhìn thiếu nữ xinh đẹp ngây thơ, Phùng Uyển gật đầu làm lễ, nói: “Cũng chỉ thổi bừa mà thôi.”

“Thổi bừa thôi sao? Nhưng mà hay lắm.”

Giọng nói của thiếu nữ giòn tan mà mềm mại, mắt hạnh tò mò quan sát Phùng Uyển.

Phùng Uyển cũng quan sát nàng. Thiếu nữ này mặc bộ đồ lụa Hồ màu ngọc bích cao quý, gương mặt mũm mĩm tựa trẻ thơ tràn ngập nụ cười ngây thơ...... Phùng Uyển biết nàng, kiếp trước, nàng cũng quen biết thiếu nữ trong dịp này. Thiếu nữ ngây thơ thiện lương, mang quan điểm hồn nhiên non nớt với nhiều chuyện, luôn nghĩ tốt cho người khác. Nàng là bạn thân của Phùng Uyển.

Sau khi sống lại, có một lần nàng đã thấy thiếu nữ trên đường, lúc ấy Phùng Uyển từng muốn kết giao với thiếu nữ. Dù sao thiếu nữ này cũng có địa vị, có thể giúp đỡ nàng tạm thời.

Nhưng bây giờ Phùng Uyển đột nhiên không muốn.

...... Trong cuộc đại loạn vào mấy năm sau, thiếu nữ cũng chết mất xác hệt như hàng ngàn hàng vạn người khác. Không lâu sau khi nàng chết, Phùng Uyển cho rằng Triệu Tuấn đã bị trọng thương trong cơn loạn lạc, lúc vội vàng chạy tới thì rơi vào bẫy, buộc phải tự sát.

Thói đời như vậy, năm nào cũng có náo động, mỗi sinh mạng khó có thể sống đến già. Nàng mệt rồi, kiếp trước đã phải suy nghĩ cho người khác quá nhiều. Kiếp này, nàng không muốn phải quẩn quanh trong cơn ác mộng, ngay cả bản thân còn khó có thể bảo toàn, sao còn có thể lo lắng cho bạn thân sắp gặp cơn hoạn nạn.

Cứ vậy đi, để cho hết thảy thuận theo tự nhiên. Nếu như tương lai có thể cứu giúp, nàng sẽ vươn tay.

Thiếu nữ thấy Phùng Uyển nhìn mình chằm chằm, cười toe toét để lộ hai cái răng khểnh, nói: “Muội là Trần Chi, thế còn phu nhân?”

Phùng Uyển mỉm cười, nói: “Ta là Phùng Uyển.” Dứt lời, nàng thi lễ với Trần chi, nói: “Nữ lang từ từ thưởng thức, ta cáo lui trước.”

Dứt lời, nàng xoay người. Đi vài bước, Phùng Uyển thấy một bóng dáng lướt vội qua. Rõ ràng đang đeo thắt lưng người Hồ, nhưng cứ như đang mặc trường bào, trong vẻ thản nhiên mang nét rực rỡ tuổi xuân.

Là Ngọc lang kia, y đang đến chỗ bệ hạ.

Phùng Uyển liếc nhìn bóng dáng nhẹ tênh của y, ánh mắt chợt lóe lên.

Lúc này, một tỳ nữ vội vàng túm lấy nàng, nói: “Triệu phu nhân có phải không? Phu chủ của người cho gọi đấy.”

Phùng Uyển đáp một tiếng: “Được.”

Tỳ nữ dẫn nàng đến chỗ Ngũ điện hạ. Nàng ta vừa đi vừa nói: “Phu nhân theo sát chút, phu chủ của người có chuyện gấp lắm.”

“Được.”
Bình Luận (0)
Comment