Khanh Vốn Phong Lưu

Chương 73

Phùng Uyển còn có thể nghĩ ra cách nào nữa chứ? Nàng cúi đầu không nói tiếng nào mà quỳ xuống, hai tay nắm chặt trong tay áo, cứ như sợ rằng chỉ một tiếng động nhỏ thôi cũng đủ làm Triệu Tuấn bừng tỉnh nên nàng không dám động đậy chút nào.

Triệu Tuấn quay đầu nhìn lại mấy lần, thấy dáng vẻ khiếp sợ vô cùng của Phùng Uyển, lửa giận cũng nguội đi hơn nửa.

Một lúc lâu sau, y dừng bước.

Lại qua một lúc lâu sau, y phất tay áo bước ra khỏi thư phòng, cho đến khi y lên xe ngựa, Phùng Uyển mới rời khỏi đó.

Thấy Triệu Tuấn đã đi khỏi, Mi nương vội đến trước mặt Phùng Uyển, khẽ nói: “Phu nhân, phu chủ sao vậy?”

Giọng nói của nàng ta rất khẽ, nhưng không có vẻ quá lo lắng. Từ tiếng quát của Triệu Tuấn, nàng ta cảm thấy chuyện này cũng không quá nghiêm trọng.

Phùng Uyển không trả lời, chỉ lắc đầu rồi trở về phòng.

Triệu Tuấn ra khỏi nhà đến khuya mới trở về, trên người còn mang theo hương phấn son và mùi rượu nồng nặc.

Xem ra y không nghĩ ra đối sách nào nên chạy đến hồng lâu giải sầu. Chẳng lẽ y không biết, bây giờ thái độ của y cũng rất quan trọng sao? Lỗ mãng như thế, một khi bệ hạ biết được, còn không cho rằng y không đủ chuyên tâm chăm chỉ sao?

Tất nhiên Phùng Uyển sẽ không nhắc nhở, mà Triệu Tuấn cũng làm như không biết thật. Sau đó, y lại đến hồng lâu uống rượu cả ngày.

Cho đến tối hôm đó, y mới tắm rửa sạch sẽ, mang theo sắc mặt xanh trắng lên xe ngựa đến hoàng cung.

Triệu Tuấn nhanh chóng trở lại.

Bước xuống xe ngựa, bước chân y hơi lảo đảo, cũng hơi nặng nề.

Trở lại thư phòng, y nằm ngay đơ trên sập, nhắm hai mắt, mệt mỏi ra lệnh: “Gọi phu nhân đến.”

“Dạ.”

Chỉ một lát sau, tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi của Phùng Uyển nhịp nhàng truyền vào tai y.

Sao đó, là giọng nói dịu dàng của Phùng Uyển: “Phu chủ, chàng tìm thiếp?”

Triệu Tuấn từ từ mở mắt ra.

Y nhìn Phùng Uyển chằm chằm, một lúc lâu sau, đôi môi khô khốc của y mới mấp máy: “Uyển nương”, giọng nói của y rất khàn, “Ta đã từ chối rồi.”

Vẻ mặt y như khóc lại như cười, khàn giọng nói: “Ta sẽ không ra chiến trường.”

Đối diện với gương mặt thống khổ đến nhăn nhó kia của Triệu Tuấn, Phùng Uyển khẽ nói: “Phu chủ?”

Nàng mới mở miệng, giọng nói phiền muộn của Triệu Tuấn lại cất lên, “Ta thật sự không biết gì về chuyện nhà binh cả, đến lúc thật sự ra chiến trường, e là càng lộ rõ ta bất tài…. Ta lấy một cái cớ từ chối việc xuất chinh, Ngũ điện hạ tức giận, ngài nói ta không nỡ rời bỏ nữ sắc của Đô Thành, mắng ta sợ chết.”

Mặt y giần giật, khó khăn nói: “Uyển nương, khó khăn lắm bệ hạ và Ngũ điện hạ mới để ý đến ta, ta lại khiến họ thất vọng rồi.”

Phùng Uyển im lặng.

Trong sự im lặng của nàng, Triệu Tuấn nặng nề nhắm mắt lại.

Y không nhúc nhích, hơi thở nặng nề, khóe mắt ươn ướt.

Phùng Uyển cũng không nhúc nhích, nàng cúi đầu nhìn mũi chân, ống tay áo rộng rãi khẽ lay động trong gió.

Qua một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn của y lại vang lên, “Là ta nhát gan, thích sống an nhàn. Dù sao ta đã làm kinh động đến người của bệ hạ, bọn họ ai cũng biết tài năng quân sự của ta không thua kém Vệ Tử Dương, vẫn có thể bồi dưỡng được. Uyển nương, nàng thấy có phải không?”

Y đang cố tự an ủi mình, muốn có được sự khẳng định của Phùng Uyển.

Phùng Uyển gật đầu, khẽ nói: “Đúng vậy.”

Lần này, sự an ủi của nàng cũng không thể làm nguôi ngoai nỗi phiền não của Triệu Tuấn, y thở dài nói: “Làm sao đây, làm sao đây?!”

Y thở dài, phất tay ý bảo Phùng Uyển lui ra.

Mấy ngày tiếp theo, Triệu Tuấn vẫn ở trong phủ, không bước chân ra khỏi nhà.

Trong lúc y vẫn còn phiền muộn nhàn tản, quân tình ở phương Bắc đã có biến đổi. Ban đầu chỉ là hai ba tộc người cùng đánh nước Trần, về sau ngay cả hai tộc lớn khác cũng muốn xuất binh! Nước Trần bắt đầu khẩn cấp động viên, vô số tướng sĩ lao ra tiền tuyến, lão tướng danh soái đều nghe lệnh xuất chinh.

Bóng mờ của chiến tranh đã bắt đầu bao phủ cả bầu trời Đô Thành.

Mấy ngày này, Phùng Uyển theo thường lệ đi dạo mấy vòng bên ngoài rồi mới trở về. Xe ngựa vừa đến cửa phủ, nàng liền nghe thấy một giọng nói ngạo mạn lanh lảnh truyền đến: “Triệu Tuấn, thê tử của chàng sao vẫn chưa về? Bản công chúa rất muốn gặp cô ta.”

Là giọng của Đại công chúa!

Sao ả ta lại đến phủ?

Phùng Uyển cố ý muốn tránh mặt, nhưng lúc này xe ngựa đã vào đến cửa phủ, một tỳ nữ vui mừng kêu lên: “Phu nhân đã về.”

Giọng nàng ta vừa vang lên, mấy ánh mắt đều hướng về phía này.

Xe ngựa dừng lại, Phùng Uyển chậm rãi bước xuống.

Thấy Phùng Uyển đi đến, đôi mắt tứ bạch (*) của Đại công chúa le lói vẻ đắc ý. Ả đưa mắt nhìn Triệu Tuấn.

(*) Mắt tứ bạch hay tứ bạch nhãn tương đối hiếm gặp, đây là kiểu mắt to xung quanh tròng đen đều thấy tròng trắng. Người có mắt này mặc dù đầu óc tốt nhưng cay nghiệt giảo hoạt, vì đạt được mục đích mà không chừa bất cứ thủ đoạn nào. Nhưng lại thích làm bộ như vô tội, giành lấy sự đồng tình của người khác. Đàn ông và phụ nữ có tứ bạch nhãn đường phu thê đều không tốt, không thể có cuộc sống an định sau hôn nhân.

Triệu Tuấn thầm than một tiếng.

Thấy Phùng Uyển đi tới, y ho một tiếng, chậm rãi nói: “Uyển Nương.”

Phùng Uyển dừng bước.

Lúc này, giọng nói Triệu Tuấn hơi cất cao, y nhíu chân mày, dịu dàng nói: “Uyển nương, Đại công chúa đến, nàng không nhìn thấy sao? Sao còn chưa hành lễ với người?”

Hành lễ? Chẳng phải ta vẫn còn chưa đi đến nơi sao?

Triệu Tuấn vừa mở miệng đã chỉ trích cũng để diễn trò cho Đại công chúa xem. Cho nên, y không đợi Phùng Uyển phản bác, đã trầm mặt nói tiếp: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đại công chúa vừa nói, nếu ngay tại đây nàng dập đầu với người một lần, tự tát mình một cái, mọi chuyện coi như xí xóa, người cũng không so đo với nàng nữa.”

Nói tới đây, giọng Triệu Tuấn hơi gấp rút, ánh mắt nhìn Phùng Uyển cũng trở nên nôn nóng.

Y biết tính cách của Phùng Uyển, khuất nhục như thế, vị thê tử quá mức coi trọng mặt mũi này của y e là không chịu nổi. Nhưng ý tứ của Đại công chúa đã rất rõ rồi, nàng chỉ cần làm một lần như thế, chuyện quá khứ đều coi như chấm dứt.

Đối với Triệu Tuấn mà nói, Phùng Uyển chỉ là một phụ nhân, mất chút mặt mũi mà có thể hòa hảo với công chúa đúng là một chuyện tốt hiếm thấy. Nàng đáp ứng thì quá tốt, còn không đáp ứng thì vẫn phải đáp ứng!

Trong lúc Triệu Tuấn nói không ngừng, bước chân Phùng Uyển đã dừng lại.

Muốn nàng dập đầu với Trần Nhã, tự tát mình một cái, như vậy có thể chấm dứt bao ân oán lúc trước sao?

Ừ, với tính cách của Trần Nhã, nếu mình làm thế thật, không chừng ả cũng có thể thấy vui mà tha cho. Dù sao phía trên cũng có người nói đỡ ình, không phải sao? Hơn nữa, mình và Đại công chúa gây hấn như vậy, Đại công chúa muốn gặp Triệu Tuấn cũng không dễ dàng, xem ra hòa hảo mới là tốt nhất.

Có điều Trần Nhã không biết, ân oán của mình với ả ta, cả đời này cũng không thể gỡ bỏ! Triệu Tuấn cũng không biết, mình sẽ không bao giờ vì y mà nhẫn nhục nữa!

Vì vậy, Triệu Tuấn vừa nói xong, mọi người đều nhìn chăm chú qua phía này, Vũ nương che miệng cười thầm, Phùng Uyển vẫn không hề nhúc nhích.

Ống tay áo nàng khẽ phất phơ theo cơn gió, duyên dáng yêu kiều đứng đó. Cái cổ trắng noãn thẳng tắp, đôi mắt mĩ lệ lẳng lặng nhìn Đại công chúa đang đưa mắt nhìn Triệu Tuấn.

Chậm rãi, Phùng Uyển cười thản nhiên.

Mắt nàng khẽ xao động, Phùng Uyển nhìn thẳng vào Đại công chúa, hờ hững nói: “Đại công chúa đích thân tới hàn xá là vì chuyện này sao?”

Khóe miệng nàng khẽ cong lên, đáy mắt lại không chứa ý cười: “Thiếp cho là lúc trước có đắc tội với công chúa thật, nhưng chẳng lẽ công chúa điện hạ không biết, mặc dù thiếp bất tài vẫn là một chủ mẫu…. Thiếp sợ rằng thiếp mà vung tay tự tát thì thiếp chẳng còn đất dung thân trong Triệu phủ nữa.”

Giọng nói nàng dịu dàng vô cùng, nhẹ nhàng chậm rãi, quả thật là đang giải thích với Đại công chúa.

Triệu Tuấn lại không bình tĩnh nghe nàng giải thích, chân mày y nhíu lại, sẵng giọng quát: “Bảo nàng quỳ thì quỳ đi, chỉ một cái tát mà thôi, nói nhiều như vậy làm gì? Nhanh lên, làm theo lời Đại công chúa đi, chuyện còn lại, vi phu sẽ thay nàng hứng chịu!”

Phu chủ hứng chịu thay ta ư?

Nghe thấy lời của Triệu Tuấn, Phùng Uyển suýt bật cười thành tiếng. Nàng đi theo y nhiều năm, cũng chưa từng được y gánh chịu điều gì cho nàng.

Hờ hững ngước mắt lên, dường như Phùng Uyển không nghe thấy mấy tiếng hô to gọi nhỏ của Triệu Tuấn. Nàng lẳng lặng nhìn Đại công chúa, hai tay nắm chặt trong tay áo, gió thổi bay vạt áo phiêu dật vô cùng, mỉm cười nói: “Ngày đó Thái phi nương nương từng nói, muốn thiếp thường xuyên vào cung. Đại công chúa nếu không ghét bỏ, thiếp nguyện cùng công chúa vào cung một chuyến.”

Lời này nghe tuy đơn giản nhưng lại là uy hiếp nặng nề! Phụ nhân trước mắt này dám dùng Thái phi uy hiếp mình!

Đại công chúa mở to đôi mắt tứ bạch, gương mặt lộ rõ vẻ hung ác!

Ả hung hăng nhìn chằm chằm Phùng Uyển, bàn tay bất tri bất giác đặt lên roi ngựa bên hông.

Cảm thấy được lửa giận không cách nào đè nén của Đại công chúa, chúng tỳ thiếp của Triệu phủ đồng thời lùi về sau một bước.

Nhưng ngoài ý muốn của họ, rõ ràng tức giận vô cùng, rõ ràng tay đã đặt lên roi ngựa, gân xanh cũng hiện lên nhưng Đại công chúa vẫn không hề nhúc nhích, chỉ thở hồng hộc chứ không làm gì khác.

Phùng Uyển thì vẫn mỉm cười nhìn Đại công chúa, tất nhiên nàng hiểu vì sao Đại công chúa phải nhẫn nhịn.

…. Sau thánh thọ của bệ hạ, ả vẫn vì chuyện của mình mà bị cấm bế, vừa mới được thả ra. Ả muốn đến tìm Triệu Tuấn tất nhiên chỉ vì muốn tính sổ với mình. Nhưng nếu tính toán sai lầm, không cẩn thận để Thái phi Thái hậu biết thì lại thêm một lần cấm bế khác cho xem.

Huống chi, lần trước trong Kim Hoằng tự, chuyện ả kiêu ngạo ngang ngược đắc tội với đại sư trong chùa đã truyền khắp giới quý tộc. Những nữ lang cùng lứa tuy không nói trước mặt nhưng sau lưng đều nói cái gì mà sĩ tử nhắc đến ác phụ thì chắc hẳn trong đó có Đại công chúa, còn nói mình là công chúa đầu tiên không ai thèm lấy vân vân.

Vì vậy Đại công chúa vốn hành xử bốc đồng xằng bậy, bây giờ cũng biết dù thế nào đi nữa ả cũng phải nhịn.

Đại công chúa nhìn Phùng Uyển chằm chằm, nhìn không chớp mắt.

Mắt ả vốn to, bây giờ cứ như lồi ra. Ánh nhìn này vô cùng hung dữ, con ngươi cũng như sắp rớt ra ngoài. Ngay lúc này, ngay cả Triệu Tuấn cũng không chịu được dáng vẻ hung ác này của ả, vội cúi đầu. Nhưng khi cúi xuống, y cũng phải liếc mắt lườm Phùng Uyển.

Không khí im lặng căng thẳng, đám tỳ thiếp không chịu nổi, lại lui về sau một bước.

Lúc này, người thoải mái duy nhất, chỉ có mình Phùng Uyển. Nàng vẫn cười nhạt, váy dài vẫn phất phơ, vạt áo bay bay, mang theo vẻ đẹp phiêu nhiên trong gió.

Một lúc lâu sau, Đại công chúa mới nghến răng nói: “Giỏi lắm, giỏi lắm, Phùng thị A Uyển, ta sẽ nhớ kĩ.”

Dứt lời, ả tức giận liếc nhìn Triệu Tuấn, rút roi ngựa ra. Trong tiếng đấp khẽ khọt không khống chế được của đám tỳ nữ, ả hung hăng quất roi vào không trung, quát: “Chúng ta đi!”

Ả dẫn đầu lao ra ngoài, trong nháy mắt, đoàn người lên xe ngựa rời khỏi Triệu phủ.

Đại công chúa vừa ra khỏi cửa phủ, Triệu Tuấn chợt quát lên: “Phùng thị A Uyển!” Y nhìn nàng chằm chằm, thở hổn hển mắng: “Cô thật to gan, thật có khí phách!”

Y bước đến trước mặt Phùng Uyển, khuôn mặt xanh mét, lạnh lùng quát: “Hóa ra Uyển nương là cành vàng lá ngọc đó? Chuyện dập đầu kia, dù cô có chết cũng không chịu làm phải không?”

Tay y túm chặt lấy cánh tay Phùng Uyển, định kéo nàng vào trong, lại có một loạt tiếng bước chân khác dồn dập truyền đến.

Trong nháy mắt, tiếng bước chân rộn rập kia xông vào phủ. Đây là chưởng quỹ của một cửa hàng lương thực, gương mặt tròn trịa ướt đẫm mồ hôi, vừa thấy Vũ nương liền khàn giọng kêu: “Không xong rồi không xong rồi, triều đình nói đang thiếu lương thảo, vừa mới đến thu hết lương thực của chúng ta để trợ giúp Bắc quân.”

Cái gì?

Chưởng quỹ kia mướt mả mồ hôi, tiếng kêu réo cũng vang đội, dù là Vũ nương hay Triệu Tuấn cũng phải một lúc sau mới tiêu hóa hết lời của gã.

Vũ nương phản ứng đầu tiên, ả vội lao ra, cất giọng the thé nói: “Tại sao lại như vậy? Ngươi biết tin này ở đâu? Bắt đầu thu từ khi nào? Mau mau, giấu hết lương thực đi!”

Tiếng kêu của ả chói tai, ả nói vừa vội vừa nhanh, khiến tai mọi người đều ong cả lên.

Chưởng quỹ kia lắc đầu nói: “Không kịp rồi, bọn lính canh đã canh giữ ngoài cửa hàng, nói không chừng lúc này đã bắt đầu đem lương thực đi rồi.”

Gã vừa nói xong, ba bốn tiểu nhị chưởng quỹ là thủ hạ khác của Vũ nương cũng hò hét chạy vào. Mặt họ cũng mướt mồ hôi, vẻ mặt hoảng loạn vô cùng. Vừa thấy Vũ nương, mấy người đồng thời kêu lên: “Chúng kéo lương thực đi rồi, làm sao đây?”

“Chủ tử, người mau nghĩ cách, chúng nô tài thật sự không thể ngăn được họ. Ngưu thúc bên cạnh vừa kêu không chịu, một tướng quân đã vung trường kích đâm ông ta một nhát thấu tim.”; “Chủ tử, làm sao đây? Làm sao đây?”

Đám người này thi nhau kêu ca ỏm tỏi, tiếng la hét ầm ĩ náo loạn cả căn viện.

Nghe vậy, sắc mặt Vũ nương tái nhợt, ả vọt về phía Triệu Tuấn, kéo tay áo y, vội nói: “Phu chủ, phu chủ, làm sao đây? Chỗ lương thực kia đều là tài sản cuối cùng của chúng ta đó.” Ả nói đến đây, lại nghĩ đến những chua xót khi lo liệu việc nhà nửa năm nay, không khỏi ôm đùi Triệu Tuấn khóc lóc thảm thiết.

Triệu Tuấn bị câu “là tài sản cuối cùng của chúng ta” nhắc nhở, khuôn mặt y cũng ngẩn ngơ.

Bất tri bất giác, y thả tay Phùng Uyển ra.

Hai tay y không ngừng xoa vào nhau, Triệu Tuấn đi đến trước mặt mấy chưởng quỹ hỏi kĩ càng.

Không hỏi thì thôi đi, vừa hỏi, sắc mặt y lại càng khó coi. Hóa ra, nhưng quân tốt kia đã chém mười mấy cái đầu của thương nhân bán lương thực rồi. Triều đình hạ lệnh, phàm là lương thảo, bất kể chủ quán có thân thế gì cũng trưng thu hết. Ngay cả cửa hàng lương thực do hai vị điện hạ mở cũng phải ngoan ngoãn để triều đình thu mất.

Ngay cả điện hạ còn như thế, một quan viên nho nhỏ như y làm sao có thể được đám lính kia coi trọng?

Nhưng đúng như lời Vũ nương nói, ba cửa hàng lương thực kia là tài sản cuối cùng của Triệu phủ! Là tất cả những thứ mà y dùng để tiêu xài, xã giao, là hùng tâm tráng chí mà y dành dụm!

Dù thế nào đi nữa, triều đình cũng không thể tịch thu chỗ lương thực đó được!

Nghĩ đến sứt đầu bể trán, Triệu Tuấn đột nhiên nghĩ đến Phùng Uyển. Y vội quay đầu tìm kiếm.

Vừa quay đầu lại, y thấy Phùng Uyển đang thẳng lưng, không biết từ lúc nào đã đi xa, chuẩn bị bước vào phòng.

Thấy nàng, Triệu Tuấn vội kêu lên: “Uyển nương!”

Y chạy mấy bước vọt tới sau lưng nàng, kêu lên: “Uyển Nương! Mau nghĩ cách đi!”

Gọi rồi lại gọi, y vươn tay túm lấy tay áo của nàng.

Nhưng y chỉ có thể chụp vào khoảng không.

Phùng Uyển để tay ở then cửa, dừng bước, quay đầu nhìn. Nàng nhìn Triệu Tuấn như nhìn người xa lạ, nhìn cặp mắt đỏ của y, môi anh đào nàng khẽ mở, ưu nhã mà lạnh lùng nói: “Phu chủ, chúng ta hòa ly đi.”

Nhìn Triệu Tuấn lùi về sau một bước, Phùng Uyển ngước mắt yên lặng nhìn y, vẻ mặt lạnh lẽo: “Gả cho quân hai năm mà vẫn chưa mang thai. Lại vì xem trọng mặt mũi mà mấy lần làm trái ý quân. Chúng ta hòa ly thôi.”
Bình Luận (0)
Comment