Khanh Vốn Phong Lưu

Chương 93

Editor: Chjcbjbj

Beta: Loyal Pang

Phùng Uyển vẫn biết người Hồ hoang đường, đặc biệt là quý tộc người Hồ, sự hoang đường đó càng vượt ngoài sức tưởng tượng của người đương thời. Nhưng nàng không ngờ thân là hoàng hậu, lại có thể hời hợt đưa ra yêu cầu như vậy.

Ngẩng đầu lên, Phùng Uyển khẽ nói: “A Uyển, là phụ nhân đã có…”

“Tất nhiên biết ngươi có phu chủ!” Hoàng hậu cười vô cùng hiền từ, bà ôn hòa nói: “Bổn cung không bạc đãi phu chủ ngươi đâu.” Nói tới đây, ánh mắt bà lóe lên. Thấy bà như vậy, Phùng Uyển hơi hoảng hốt: Lẽ nào Hoàng hậu muốn nhân cơ hội gả Đại công chúa cho Triệu Tuấn?

Từ kiếp trước, nàng biết Hoàng hậu vẫn luôn coi trọng và ân sủng Đại công chúa. Hôm nay, Đại công chúa mang tiếng xấu ương ngạnh, hoàn toàn không có trang tuấn kiệt hoặc quý tộc nào cầu hôn ả. Thấy hôn sự Đại công chúa cứ kéo dài từng năm rồi lại từng năm, hơn nữa bản thân ả lại cố chấp, Hoàng hậu không có ấn tượng đặc biệt về Triệu Tuấn, nhưng không chịu nổi Đại công chúa khóc lóc van xin. Hơn nữa, nếu có thể gả Đại công chúa cho Triệu Tuấn, đối với hoàng thất mà nói cũng là câu trả lời thỏa đáng.

Nghĩ tới đây, tâm tư của Phùng Uyển thay đổi mau chóng.

Lúc này, Hoàng hậu cất giọng hòa nhã và êm dịu, “Tất nhiên bề ngoài và xuất thân của A Uyển không xứng với Vệ tướng quân. Nhưng A Uyển không cần lo lắng, bổn cung sẽ xin bệ hạ cho phép A Uyển trở thành bình thê của Vệ tướng quân.”

Nghe đến đó, Phùng Uyển chợt hiểu được phần nào.

Thân phận bình thê ư?

Nàng cười khẩy. Một phụ nhân đã có chồng nhưng không có thế lực như nàng mà có thể trở thành bình thê của Vệ Tử Dương, chỉ cần vào tay của Tứ công chúa thì sống chết không phải chỉ là một câu nói của hoàng thất và Tứ công chúa thôi sao? Hôm nay họ còn nể mặt Vệ Tử Dương không động vào nàng, nhưng chỉ cần vào tay họ thì chuyện này chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi!

Thấy Phùng Uyển ngơ ngác, Phùng Vân cười vang, “Đại tỷ cần gì do dự? Không phải tỷ đã đề cập đến chuyện hòa ly với đại tỷ phu mấy lần rồi sao? Nếu đã có ý nghĩ muốn rời khỏi, được Hoàng hậu nương nương sắp xếp, chẳng phải quá hợp ý tỷ rồi sao?”

Phùng Uyển chậm rãi ngẩng đầu lên.

Nàng chắp tay đứng đó, khép mi rũ mắt, một lát sau mới khẽ nói: “Việc này rất hệ trọng, một phụ nhân đã có chồng như thiếp, sao có thể không thông qua phu chủ nhà mình, không thông qua Vệ tướng quân mà đã tự tiện quyết định được chứ?” Nàng khẽ cúi mình thi lễ với Hoàng hậu, nói chậm rãi: “Kính xin Hoàng hậu nương nương tìm phu chủ nhà thiếp và Vệ tướng quân, để họ quyết định.”

Nàng lẩm bẩm nói: “Một phụ nhân như thiếp, thực sự không có chủ kiến.”

Lời này của Phùng Uyển vô cùng hợp tình hợp lý.

Đôi mày thanh tú của Hoàng hậu chau lại.

Cũng bởi họ không dám mở miệng nói chuyện này với Vệ Tử Dương nên mới phải tìm Phùng Uyển.

Nhìn chằm chằm Phùng Uyển khép mi rũ mắt, dịu dàng yên phận, nhưng vẻ mặt kiên định, chân mày Hoàng hậu lại càng nhíu chặt. Xem ra, phụ nhân này khăng khăng giữ ý kiến của mình rồi.

Lúc này, một tần phi khẽ khàng nói: “Nếu nương nương đã tìm ngươi, chắc hẳn muốn hỏi ý nghĩ của bản thân ngươi.”

Phùng Uyển vẫn rũ mắt, lẩm bẩm: “Việc này rất hệ trọng, thiếp không dám chuyên quyền.”

Đôi tay xoắn vạt áo của nàng run rẩy kịch liệt, giọng nói cũng run run, mặt tái mét. Phùng Uyển nói thêm: “A Uyển dòng dõi thư hương, có điều bất hòa với phu chủ, suy nghĩ rất lâu mới quyết định hòa ly…” Nàng lùi ra sau một bước, quỳ rạp xuống đất, giọng nói khàn đặc, “Chuyện nương nương nói vượt qua sự hiểu biết của A Uyển. Chuyện như thế, kính xin nương nương và chư vị trượng phu định đoạt.”

Nghe đến đó, chúng phi thầm nghĩ: Tiếp tục ép hỏi như vậy, e rằng Phùng thị trước mắt này sẽ khóc mất!

Chân mày Hoàng hậu càng cau chặt, bà còn rất nhiều lời chưa kịp nói ra.

Hoàng hậu im lặng, Phùng Uyển quỳ rạp dưới đất gần như co rúm lại.

Lúc này, một tần phi ghé sát vào Hoàng hậu, nói nhỏ một câu.

Hoàng hậu gật đầu, lên tiếng: “Gọi Tứ công chúa tới đây.” Dừng một chút, bà lại nói: “Cũng gọi Đại công chúa tới đây luôn.”

“Dạ.”

Nghe tiếng bước chân rời đi của hai cung tỳ, Phùng Uyển quỳ rạp dưới đất, ánh mắt lạnh lùng mà sáng tỏ. Nàng bình thản nghĩ: Thấy mình đã ra nông nỗi này rồi mà họ vẫn chưa dừng tay.

Phùng Uyển không biết hoàng thất cố ý gả Tứ công chúa cho Vệ Tử Dương vì muốn kìm hãm chàng trong phạm vi người nhà hay có mưu đồ gì khác. Dĩ nhiên, công chúa chưa có hôn ước của hoàng thất chỉ còn hai người Tứ công chúa và Đại công chúa. Chắc rằng nếu còn công chúa nào khác, hoàng thất cũng sẽ vui lòng đổi người.

Tiếng bước chân truyền đến.

Trong nháy mắt, giọng nói yêu kiều của Tứ công chúa và giọng nói trầm trầm của Đại công chúa cùng vang lên, “Bái kiến Hoàng hậu nương nương.”

Hoàng hậu từ ái cười nói: “Đứng lên cả đi.”

“Dạ.”

Sau đó là tiếng di chuyển tháp kỷ.

Lúc này, Đại công chúa chợt cất giọng nén giận, “Sao tiện nhân này lại ở đây?”

Đương nhiên ả ta mắng chửi Phùng Uyển.

Ả vừa dứt lời, Hoàng hậu liền cả giận nói: “Im miệng!” Bà tức giận không vui, “Ngồi xuống!”

Đại công chúa ngồi phịch xuống.

Sau khi im lặng, giọng nói ôn hòa của Hoàng hậu truyền đến, “Phùng thị, nghe người ta nói, chuyện người sảy thai lần trước là có nguyên do ư?”

Giọng bà mang nét cười, cũng mang tính uy hiếp.

Thậm chí còn phải dùng đến chiêu này sao?

Phùng Uyển cười khẩy.

Nàng quỳ rạp dưới đất, thân thể run rẩy kịch liệt. Gần như đột nhiên, nàng khóc òa lên.

Ở ngay giữa hoàng cung, nước mắt Phùng Uyển tuôn rơi như mưa, nàng khóc đến khàn cả giọng, thở không ra hơi.

Phùng thị A Uyển trước giờ vẫn luôn bình thản, cứ như trời có sập xuống nàng cũng không hoảng hốt. Chúng nữ nào ngờ nàng có thể không để ý đến thể diện, không quan tâm tới địa điểm mà khóc rống lên như vậy?

Hoàng hậu hơi giận, Phùng Uyển khóc lóc mãi, đột nhiên im bặt, nghiêng đầu ngất xỉu.

Hoàng hậu đứng phắt dậy.

Phùng Vân và đám tần phi cũng đứng lên.

Nhìn chằm chằm Phùng Uyển, một tần phi khẽ nói: “Nương nương, nghe người phụ nhân này biết rõ Hán lễ, hiền thục yên phận… Có lẽ chuyện ngày hôm nay đã làm nàng kinh hãi. Không bằng theo lời nàng nói, hỏi Triệu đại nhân và Vệ tướng quân có được không?” Họ đều là phụ nhân, không cần nghĩ cũng biết, kinh hãi cũng chỉ là cái cớ, đa phần là tức giận đau khổ. Câu nói cuối cùng của Hoàng hậu thật sự rất nhẫn tâm.

Hoàng hậu không quan tâm đến nàng ta, chỉ là quay đầu nhìn Phùng Vân chằm chằm.

Phùng Vân lập tức hiểu, ả cúi đầu đi tới trước mặt Hoàng hậu, liếc nhìn Phùng Uyển ngất xỉu dưới đất, khẽ nói: “Đại tỷ thiếp hồi còn là khuê nữ, cửa lớn không ra cửa sau không gần.”

Ảcòn chưa nói hết, nhưng tất cả mọi người ở đây đều hiểu ý của ả.

Hoàng hậu nhíu mày thầm nghĩ: Lẽ nào bức ép quá đáng rồi? Hừ, đám nữ tử người Tấn này ai ai cũng bảo thủ cố chấp, đúng là rách việc.

Bà chậm rãi bước đến trước mặt Phùng Uyển té xỉu, liếc nhìn mấy lần, lại nghĩ: Thân phận của Vệ Tử Dương chưa được chứng thực, nếu lời đồn là giả, hắn cũng chỉ là một đại tướng… Thôi thôi, tạm thời bỏ qua chuyện này.

Nghĩ tới đây, Hoàng hậu hờ hững nói: “Phùng mỹ nhân, ngươi đưa nàng về Triệu phủ đi.”

“Dạ.”

“Có gì cần giải thích thì cứ giải thích một tiếng.”

“Dạ.”

Phùng Uyển tỉnh lại trọng cơn đau đớn. Nàng mới mở ra mắt, một cung tỳ vội vàng thu hồi ngón tay đặt trên huyệt nhân trung của nàng, nói: “Triệu phu nhân tỉnh rồi.”

Tiếng của Phùng Vân cất lên, “Làm phiền rồi, ngươi lui xuống đi.”

“Dạ.”

Cung tỳ này vừa lui, tiếng loạt xoạt truyền đến. Phùng Vân rời sập đi tới trước mặt Phùng Uyển, cười nhạo nhìn nàng, nói: “Đại tỷ, A Vân đã lớn thế này, đây là lần đầu tiên thấy đại tỷ khóc đấy.”

Ả cười khì, “Còn khóc thảm thương như vậy, bản lĩnh của đại tỷ càng ngày càng cao.”

Phùng Uyển cúi đầu ngồi dậy, nàng vén mành xe, tự rót ình một chén rượu. Cho đến khi uống đến giọt rượu cuối cùng, bàn tay run rẩy của nàng mới dần dần bình ổn trở lại.

Không ai chú ý, lúc này, Phùng Uyển cúi đầu đưa lưng về phía Phùng Vân, gương mặt mang nét cười lạnh lẽo: Ta không khóc, không té xỉu, liệu có thoát thân dễ dàng như vậy sao?

Lúc này, Phùng Vân lại nói tiếp, “Được rồi, tỷ cũng tỉnh rồi.” Giọng ả trầm xuống, ra lệnh: “Về đi, làm như chưa xảy ra chuyện gì, nhất là trước mặt Vệ tướng quân!” Ả nhìn Phùng Uyển chòng chọc, cười nhẹ, “Tỷ nên biết, chuyện lớn thế này, Hoàng hậu nương nương muốn chính miệng nói với Vệ tướng quân.”

Phùng Uyển cúi đầu, khẽ “Ừ” một tiếng đáp lời.

Thấy nàng đồng ý, Phùng Vân nhẹ nhõm hẳn. Ả vẫn nhìn Phùng Uyển chằm chằm, nhìn mãi, đột nhiên nói: “Thời gian này rất nhiều người ăn không đủ no, đại thần trong triều đa phần vàng vọt heo hóp, sao sắc mặt của đại tỷ vẫn tốt vậy?” Ngay cả trong thâm cung, cơm nước còn túng thiếu. Phùng Vân cũng tự thấy sắc mặt của mình còn không bằng Phùng Uyển.

Tất nhiên Phùng Uyển không đáp.

Phùng Vân cười khẩy, “Được rồi, nói chuyện với tỷ chỉ tổ bực mình. Dừng xe.”

Xe ngựa dừng lại, Phùng Vân được cung tỳ đỡ xuống.

Đưa mắt nhìn Phùng Vân rời đi, Phùng Uyển cúi đầu, mặc lọn tóc trên trán rũ xuống che mắt, hồi lâu không nhúc nhích.

Nàng thật sự không muốn sinh tử của mình bóc buộc trong tay người khác!

Xe ngựa bình yên chạy về Triệu phủ.

Về đến phủ, sau khi Phùng Uyển tắm rửa thay quần áo thì lẳng lặng ngồi trên giường, lẳng lặng nhấm rượu.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Trong nháy mắt, cửa phòng bị đá văng ra vang “ầm” lên một tiếng.

Tiếp đó, một người lao đến như cơn gió lốc, cuồng nộ xông tới trước mặt nàng,

Phùng Uyển chậm rãi ngẩng đầu lên.

Nàng không nhìn gương mặt xanh mét của Triệu Tuấn, khẽ ra lệnh: “Lui ra ngoài, đóng cửa lại.”

“Dạ.”

Phất nhi cúi đầu lui ra.

Cửa phòng vừa đóng, cánh tay của Phùng Uyển chợt đau nhói, bởi Triệu Tuấn tóm chặt lấy nàng.

Không đợi y lên tiếng, Phùng Uyển đã thấp giọng hỏi: “Nghe nói Tiên Ti* đã xâm phạm?” Nàng ngẩng đầu, nhìn Triệu Tuấn với ánh mắt sáng như nước, dịu dàng nói: “Chư hồ phương Bắc còn chưa lui, Tiên Ti lại tới, chắc hẳn Thái tử và bệ hạ bối rối lắm nhỉ?”

* Tiên Ti Là một tộc Đông Hồ. Cuối thời Đông Hán, sau khi người bắc Hung Nô dời về phía tây thì người Tiên Ti lấn gần hết đất cũ của Hung Nô. Tới giữa thế kỷ 2, người Tiên Ti khống chế một vùng rộng lớn từ khu vực Liêu Hà tới hành lang Hà Tây, giáp U Xum và có một bộ phận đã vào bên trong Vạn Lý trường thành. Thị tộc Tiên Ti có 4 họ: Mộ Dung, Đoàn, Thác Bạt, Vũ Văn. Người Tiên Ti tại phía bắc Trung Quốc lần lượt thành lập ra các nước Tiền Yên, Đại, Hậu Yên, Tây Yên, Tây Tần, Nam Lương, Nam Yên và Bắc Ngụy còn ở vùng ranh giới Mạc Bắc thì một chi xa của người Tiên Ti là Nhu Nhiên cũng xưng hùng xưng bá

Không ngờ nàng vừa mở miệng đã nhắc tới chuyện tiền tuyến, Triệu Tuấn ngờ vực buông tay nàng ra.

Y nhìn Phùng Uyển chằm chằm, chậm rãi nói: “Nàng muốn nói gì?” Giọng nói của y có sự mong đợi mà chính y cũng không hay biết.

Phụ nhân này của y, bình thường hỏi gì cũng nói không biết. Nhưng khi có chuyện, một khi nàng mở miệng nói thì lại chính xác. Triệu Tuấn đã thấu hiểu chuyện này.

Phùng Uyển chậm rãi bước tới trước cửa sổ, giọng nói dịu dàng vang lên trong căn phòng vắng lặng, “Nghe nói, người Tiên Ti đến nay vẫn chưa lập Thái tử. Vua Tiên Ti đã già, có bốn vị hoàng tử đã trưởng thành. Người dẫn binh tới lần này chính là Nhị hoàng tử.”

Nàng quay đầu lại, tròng mắt lấp lánh vô cùng. Lẳng lặng nhìn Triệu Tuấn, Phùng Uyển khẽ nói: “Phu chủ nên biết, một ngày chưa lập Thái tử, ngày đó lòng người bất an.”

“Nàng muốn nói gì?”

Lúc này Triệu Tuấn đã hiểu ra phần nào, hắn bước đến trước mặt Phùng Uyển, nghiêm túc nhìn nàng, khuôn mặt sáng bừng lên.

Phùng Uyển nói khẽ: “Thiếp cho rằng, nếu triều Trần ta bằng lòng kết minh với Nhị hoàng tử, chưa chắc không thể đẩy lùi quân Tiên Ti.”

“Nói rõ đi!”

Bởi vì kích động, giọng của Triệu Tuấn hơi cao.

Phùng Uyển ngẩng đầu nhìn y, nói từng chữ từng câu: “Học theo chuyện Chiêu Quân triều Hán!”

“Học theo chuyện Chiêu Quân triều Hán?”

Tuy hắn là người Hồ những đã từng nghe chuyện của Vương Chiêu Quân triều Hán. Thực ra, dù thời đại có xa cách mấy, những chuyện có liên quan đến mỹ nhân tuyệt thế luôn được lưu truyền rộng rãi.

Hắn biết, Vương Chiêu Quân triều Hán rất đẹp, về sau lại bị Hoàng đế triều Hán đưa đi hòa thân.

Hòa thân ư?

Triệu Tuấn quay phắt người lại, nhìn Phùng Uyển chằm chằm, khẽ nói: “Ý của Uyển nương là hòa thân?”

Phùng Uyển gật đầu, tròng mắt của nàng sáng ngời như nước, dịu dàng nói nhỏ, “Nếu triều Trần ta bằng lòng gả một công chúa cho Nhị hoàng tử, hứa hẹn sẽ dốc sức giúp hắn bước lên ngôi vị Tiên Ti vương. Phu chủ cho rằng, Nhị hoàng tử có chấp nhận không?”

Mặt Triệu Tuấn sung huyết đỏ bừng.

Phùng Uyển nói tiếp: “Đối với triều Trần ta mà nói, cũng chỉ mất một công chúa. Nhưng có thể đẩy lui quân Tiên Ti, giải quyết vấn đề cấp bách.” Nàng cúi đầu nói: “Chỉ cần xử lý xong chuyện này, muốn chiến muốn hòa, hay muốn thống nhất tộc Tiên Ti, không phải do bệ hạ và Thái tử quyết định sao?”

Hơi thở của Triệu Tuấn trở nên dồn dập.

Y siết chặt nắm tay.

Không ai biết, bây giờ y thụ động đến mức nào. Thái tử hứa hẹn với y, cũng chỉ muốn y thể hiện tài năng trong quân sự như lần trước. Nhưng rõ ràng y chẳng biết gì về quân sự cả, dù vắt hết óc cũng đâu có moi được gì?

Nhưng bây giờ cơ hội đã tới rồi!

Uyển nương cho y một chủ ý tuyệt vời!

Triệu Tuấn thở hổn hển, y xoay người nhìn Phùng Uyển, nhìn xoáy vào nàng một lúc lâu. Đột nhiên, y cúi người vái nàng, lớn tiếng nói: “Uyển nương, nếu đời này vi phu vứt bỏ nàng, ắt sẽ bị thiên lôi đánh chết!”

Nói tới đây, y sải bước xoay người, rời khỏi phòng như gió cuốn.

Nhìn lang chủ hớn hở rời đi, Phất nhi há hốc miệng, kinh ngạc không thể nhúc nhích. Một lúc lâu sau, ả mới đảo mắt nhìn Phùng Uyển. Vừa nãy lang chủ đi vào, rõ ràng sắc mặt xanh mét, dáng vẻ đáng sợ như muốn ăn thịt người. Hoàn toàn không ngờ rằng, phu chủ mới vào một khắc thì đã vui mừng hớn hở lao ra như vậy. Thậm chí, còn thề độc với phu nhân!

Ngơ ngác nhìn Phùng Uyển một lát, Phất nhi không thể kiềm chế mà đi tới bên cạnh nàng, ngốc nghếch hỏi: “Phu nhân, lang chủ sao thế?”

Phùng Uyển liếc nhìn ả, thờ ơ nói: “Chẳng sao cả.”

“Vừa, vừa nãy phu chủ vừa thề với phu nhân ạ?”

Đối mặt với vẻ mặt kinh ngạc của Phất nhi, Phùng Uyển khẽ mỉm cười, thầm nghĩ: Hắn thề thốt còn ít sao? Kiếp trươc, mỗi khi ta giúp hắn, hắn sẽ vui mừng ôm lấy ta. Khi đó, hắn thề thốt đủ kiểu, hứa hẹn đủ đường.

Nhưng như vậy thì có ích gì?

Đối với vài người mà nói, lời ngon tiếng ngọt cũng chỉ là thói quen của họ mà thôi. Sau khi nói xong thì lời của họ sẽ tan biến như cơn gió.

Nhưng Phùng Uyển sẽ không nói. Nàng liếc thấy Mi nương và lão mụ tử của Nguyệt nương đứng trong sân viện, thờ ơ sai bảo: “Ừ, phu chủ nói đời này vứt bỏ ta ắt sẽ bị thiên lôi đánh.” Giọng nàng thanh mà tĩnh, không cố ý nhưng cũng đủ để cho đám người hóng chuyện ngoài kia nghe rõ.

Phất nhi há hốc, lắp bắp nói: “Nô tỳ nghe thấy rồi. Lang chủ thật sự rất thích phu nhân.” Nói xong lời cuối cùng, giọng của ả mang theo sự vui mừng.

Giống như trước, giọng của ả mặc dù không lớn, nhưng đám người lặng lẽ nhích tới, nghiêng tai nghe ngóng đó có thể nghe rõ mười mươi.
Bình Luận (0)
Comment