Khao Khát Trầm Luân Cùng Chàng

Chương 2

02

 

Người mà ta sắp phải thành hôn, lại chính là huynh trưởng của Lục Vân Thâm.

 

Mãi cho đến khi ta đặt chân tới Hầu phủ, bọn họ mới chịu nói rõ ngọn ngành.

 

Hầu phủ và Quốc công phủ từ lâu đã có hôn ước.

 

Theo hôn ước, người được định sẵn là đại tiểu thư Hầu phủ sẽ kết duyên cùng đại thiếu gia của Lục gia.

 

Thế nhưng, cơ nghiệp Đại phòng của Lục gia ngày một suy vi, vị đại thiếu gia kia lại thân mang trọng bệnh, ốm yếu triền miên, đến cả việc đi lại cũng vô cùng khó khăn.

 

Vị đại tiểu thư kia, vốn là muội muội cùng cha khác mẹ với ta, lòng đã sớm hướng về vị nhị công tử trẻ trung tài năng của Lục gia, một người xuất thân từ chi thứ.

 

Chỉ vì Lục gia đại phu nhân không chấp thuận, làm lớn chuyện, nên phụ thân ta, để tránh điều ong tiếng ve, mới phải tìm lại ta, một trưởng nữ lưu lạc, ép gả cho Lục gia đại thiếu gia để hoàn thành hôn ước năm xưa.

 

Vị công chúa kế mẫu kia, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt soi xét ta chẳng khác nào đang nhìn một món đồ vật vô giá trị, rồi buông lời miệt thị:

 

“Dẫu phải gả cho một kẻ tàn phế, đó cũng xem như là phúc đức ba đời nhà ngươi rồi.”

 

“So với việc phải gả cho đám nông phu nơi thôn dã làm thiếp, thì đây đã là một bước lên mây, tốt hơn gấp trăm ngàn lần.”

 

Ta khẽ cúi đầu, những lời này, quả thực không sai chút nào.

 

Gả cho Lục Vân Cảnh, quả thực vẫn tốt hơn vạn phần so với việc làm thiếp cho Lục Vân Thâm.

 

Nghĩ đến con người ấy, Lục Vân Thâm, trái tim ta lại không kìm được mà dâng lên từng cơn quặn thắt.

 

Kiếp trước, khi làm thiếp cho Lục Vân Thâm, ta đã bị đẩy đến bước đường cùng không lối thoát, đến nỗi phải nhẫn tâm bày mưu tính kế hãm hại Lục Vân Cảnh.

 

Khi ấy, chàng đã dịu dàng khoác chiếc áo choàng lên vai ta, ánh đèn dầu leo lét hắt lên dung nhan vốn đã u buồn của chàng một tầng tịch mịch.

 

Chàng khẽ quay đầu đi, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào ta, nhưng thanh âm vẫn ôn tồn, dịu dàng như thuở ban đầu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Nguyễn Nguyễn, việc này chúng ta tuyệt đối không nên làm.”

 

“Ta nhất định sẽ tìm cách giúp nàng, nàng không cần phải tự ủy khuất mình đến thế này.”

 

Để rồi về sau, thanh danh chàng hoàn toàn bị hủy hoại, thậm chí bị trục xuất khỏi Lục gia, tất cả những bi kịch ấy, đều do một tay ta gây nên.

 

Ta khẽ nhắm mắt, thầm tự nhủ với lòng, kiếp này, ta nhất định sẽ không để chàng phải bước vào vết xe đổ bi thương ấy một lần nào nữa.

 

Ngày đại hôn, người dẫn đầu đoàn đến đón dâu, lại chính là Lục Vân Thâm.

 

Lục Vân Cảnh chân cẳng bất tiện, không thể tự mình đi lại, nên việc tiểu đệ thay mặt huynh trưởng đón tân nương cũng là lẽ thường tình ở thế gian.

 

Ta đầu đội khăn hỷ đỏ thắm, lặng ngắm nam tử tuấn tú cao lớn trước mặt, một bóng hình vừa xa lạ lại vừa thân quen đến nao lòng.

 

Hắn chắp tay thi lễ, cất giọng ôn tồn, từ tốn:

 

“Huynh trưởng đi lại bất tiện, nên tiểu đệ xin được thay mặt người đến đón tân nương, kính mong tiểu thư lượng thứ, chớ nên trách tội.”

 

Ta khẽ mím môi, nhẹ nhàng lắc đầu.

 

Cái dáng vẻ nho nhã, lễ độ đến thế này, trước đây ta quả thực chưa từng thấy qua ở con người hắn.

 

Còn nhớ khi xưa, trong tiểu viện heo hút nơi hẻm Tứ Quý, hắn thường ngả ngớn tựa đầu, dáng vẻ lười nhác, tùy tiện buông lời trêu ghẹo ta:

 

“Nguyễn Nguyễn, lại đây múa một điệu cho gia thưởng lãm nào.”

 

Điệu múa còn chưa trọn, tà váy lụa mỏng manh đã bị hắn thô bạo xé toạc, cả thân người ta liền bị hắn ngang ngược kéo lên giường.

 

Kiếp trước, sau khi cam chịu phận làm thiếp cho hắn, hắn lại càng nhẫn tâm làm ngơ, mặc cho vị tân phu nhân kia mặc tình hành hạ, giày vò ta.

 

Hắn xem ta chẳng khác nào một vũ nữ mua vui rẻ tiền. Những lúc ta tủi phận khóc lóc, van xin rằng không muốn, hắn lại cau mày, buông lời trách mắng:

 

Bình Luận (0)
Comment