Khảo Thần Làm Ơn Đi

Chương 23


Phòng y tế im lặng, chìm vào bầu không khí vô định.
Các giáo viên chau mày nhìn người nằm vật trên đất, cậu ta khoảng mười tám mười chín tuổi, vẻ ngoài âm u không có gì nổi trội, mái tóc quá dài thấm mồ hôi tán loạn, dính lên trán và vành mắt.

Bờ môi cậu ta khô nứt, trắng bệch không chút máu, nước miếng dính nhớt màu trắng không ngừng chảy ra khỏi miệng, dưới thân là chất lỏng màu vàng, nơi chảy ra là từ giữa háng, lúc đó chân tay cậu ta run rẩy, ngón tay không chịu khống chế mà co giật.
Trông có vẻ mất quyền khống chế cơ thể, hơn nữa còn sợ hãi trợn trừng mắt.
Ồ, đúng rồi, còn chuyện quan trọng nhất, cậu ta vẫn tỉnh táo
Đây là chuyện đau khổ cỡ nào, rõ ràng cảm nhận được mọi thứ, chắc sẽ phát điên mất thôi?
Nhưng đâu ai thèm quan tâm? Loại người độc ác ti tiện như thế!
Tạ Dục Nguyên nấp sau bóng tối, sung sướng nhếch môi, trong lúc hoảng hốt bỗng có tiếng nói vang lên bên tai.
Như thế này sao đủ được? Đương nhiên là chưa đủ, nhưng không cần vội, chờ thiếu niên của y làm xong những chuyện phải làm với mày, tao sẽ còn tiếp đãi mày thật tốt.


Y âm thầm cười rộ lên, vui mừng như con trẻ.
“Đây là… chuyện gì? Xảy ra chuyện gì thế?” Bạn cùng phòng khiếp đảm hỏi, ánh mắt mơ mơ màng màng.
Cậu ta vừa bỏ lỡ chuyện gì ư? Sao đột nhiên lại thế này? Không phải vừa rồi còn vung quyền với anh Lạc, đến cậu ta còn cản không được ư?
“Tôi cũng không biết… Hả? Chẳng phải cậu ta điên điên khùng khùng rồi đột ngột ngã xuống ư? Chắc có bệnh gì rồi đó.” Một người khác vốn nói được một nửa, đột nhiên chợt nhận ra, khinh bỉ nhìn cậu ta: “Cậu là cá à? Ký ức bảy giây chắc?”
“Cậu mới là cá ấy, xéo đê!” Cậu ta đấm người kia một cái, lời phản bác bên miệng bị hình ảnh trong đầu ngăn cản, khuôn mặt từ mơ màng chuyển thành không tin nổi: “Đệt, sao tôi không nhớ được gì nhỉ? Làm kiểu gì vậy?”
“Còn làm sao được nữa, thằng óc cờ hó này ha ha ha.” Người bạn kia mỉa mai chọc cười ngắt dòng suy nghĩ của cậu ta, cậu ta cười dữ tợn, ôm lấy cổ gã: “Cậu nói gì cơ? Có gan nói lại xem?” Cãi nhau ầm ĩ, hoàn toàn quên mất điều dị thường.
Tổ giáo viên bên kia cũng thế, cơn mơ màng ban đầu đều biến thành chấp nhận lý do Lưu Hồng An đột nhiên phát bệnh ngã ra đất, thở dài bàn bạc xem tiếp theo nên xử lý chuyện này như thế nào.
Chắc chắn phải phạt, quyết định cho thôi học phỏng chừng cũng đã ván đóng thành thuyền, tất nhiên một bệnh nhân tâm thần không thể ở lại trường được, bọn họ còn phải chịu trách nhiệm cho các sinh viên khác.
Hà Lạc đau đầu vuốt mày, không tin chút nào vào cách lý giải của mọi người.

Khác với những người còn lại, ký ức hắn không bị xáo trộn, tất nhiên biết vì sao Lưu Hồng An đột nhiên ngã xuống.
Thần sắc vốn hỗn loạn đột nhiên tỉnh táo lại, trên người còn thừa ra một vài thứ kỳ quái.

Hà Lạc không khỏi nghĩ, chuyện này trừ Tạ Dục Nguyên ra thì không còn ai khác, nghĩ thôi cũng biết Tạ Dục Nguyên dùng cách gì để dạy cho Lưu Hồng An một bài học.

Đối với hành vi của y, tuy Hà Lạc thấy hơi quá tay, nhưng nhớ đến những thủ đoạn tàn nhẫn Lưu Hồng An gây ra cho mình, hắn không còn muốn nghĩ gì nữa, chỉ có thể nói là trừng phạt đúng tội.
Chỉ là cũng vì vậy nên hắn không muốn làm gì Lưu Hồng An nữa, cảm xúc ngột ngạt trong lòng không được giải tỏa, tâm trạng còn trở nên xấu đi.
Hà Lạc giật giật cơ thể bủn rủn, xuống giường đến bên cạnh Lưu Hồng An.

Hai người bạn cùng phòng la to cản hắn, bảo hắn cẩn thận chút, đừng nhìn mấy thứ dơ bẩn.


Hà Lạc thấy rõ, sau khi bọn họ nói câu này, Lưu Hồng An nhìn qua bên đây với đôi mắt trợn trừng ác độc giận dữ, hệt như muốn dùng ánh mắt làm dao thọc chết họ.
Hắn cau chặt mày, vừa cảm ơn bạn cùng phòng quan tâm vừa đi đến gần cậu ta, đứng từ trên cao nhìn xuống: “Còn nói chuyện được không?”
Lưu Hồng An điên cuồng gầm nhẹ, phun ra từng tiếng không thành câu.
Mắt Hà Lạc lạnh lẽo, cảm thấy hơi khó xử.
Tạ Dục Nguyên đi theo bên cạnh nhìn qua là hiểu ngay, bắn chút âm khí chui vào cổ họng Lưu Hồng An.

Rất nhanh, cậu ta ho khan dữ dội, chờ thở được rồi liền chửi Hà Lạc ầm lên.
Sau khi ra tay, khuôn mặt hòa hoãn của Tạ Dục Nguyên chợt trầm xuống, ánh mắt nhìn Lưu Hồng An từ xác chết biến thành một nhúm tro cốt.
Hà Lạc lại không quan tâm, ngồi xổm xuống lấy di động ra khỏi túi quần, nhấn vào giao diện ghi âm, ngón tay dừng lại trên nút màu đỏ một chút, nhẹ nhàng ấn vào phần trống xung quanh.
Hắn cúi đầu nhìn Lưu Hồng An, bình thản nói: “Nói đi, vì sao muốn hại tôi?”
Lưu Hồng An nhìn hắn như tên ngốc: “Ha ha, hãm hại mày? Con mắt nào của mày thấy tao hại mày? Tao chỉ nói thật thôi, mày chỉ là một thằng cặn bã…” Cậu ta muốn nói tiếp nhưng lại bị một sức mạnh vô hình bóp chặt yết hầu, trong miệng chỉ còn lại những âm thanh vô nghĩa cố gắng phát ra.
Cậu ta mở to mắt nhìn chằm chằm Hà Lạc, dù bị Tạ Dục Nguyên dọa vỡ mật nhưng vẫn phát ra ác ý lớn nhất của bản thân khi đối diện với Hà Lạc, hệt như đã căm hận Hà Lạc tới tận xương tủy.
Hà Lạc lạnh lùng cúi đầu kéo sát khoảng cách với Lưu Hồng An, nhỏ giọng nói gì đó bên tai cậu ta, khuôn mặt đối phương chợt cứng lại, khóe mắt như muốn nứt ra.

Lưu Hồng An ngạc nhiên nhìn Hà Lạc, trong mắt là không thể tin nổi và khủng hoảng đan xen, đến môi cũng run lên.
“Lần này đã muốn nói chưa?” Giọng nói của hắn vẫn bình thản như trước, cứ như tất cả những gì Lưu Hồng An làm đều không lọt nổi vào mắt hắn.
Mặt Lưu Hồng An xám xịt, trên đó là tuyệt vọng chưa từng có, không phải vì những gì Hà Lạc nói với cậu ta mà vì cậu ta không thể không nghe theo lời Hà Lạc.
Cậu ta thua, Hà Lạc vẫn cứ mãi ở trên cao, mà cậu ta lại rơi vào bụi bặm.

Niềm tin vững chắc cho tới nay đã bị đánh vỡ, cậu ta nhận ra mình không thắng được Hà Lạc, đây là chuyện khiến cậu ta đau khổ hơn bất cứ thứ gì.
Cậu ta im lặng gào thét, run rẩy nhắm mắt lại.
Khóe miệng Hà Lạc thấp xuống, ngón tay nhấn vào nút đỏ.
***************
Lảm nhảm: Cuối cùng thứ giết chết con người là lòng đố kỵ..

Bình Luận (0)
Comment