Khất Cái Hoàng Đế

Chương 12

Triền miên nối tiếp triền miên, trải qua cả ngày bị cưỡng bức lợi dụng, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, rốt cục xem như đã bị Lý Nguyên Lỗi nói động, nguyện ý cùng hắn quay về Tây Hạ. Phó Phong ở dưới ánh mắt chúc phúc của Từ Lão, tạ ơn một năm chiếu cố, ra tới đại môn thì nhìn thấy Thành Võ, Liễu Nho Sinh cùng hơn mười kỵ hộ vệ chờ ở bên ngoài một ngày một đêm, mắt liền choáng váng.

“Ai, ta còn nghĩ khó được một chuyến đi Tây hồ, cũng muốn đi cầu nguyệt lão mà! Đáng tiếc a! Hoàng mệnh nan vi nga…” mới nói xong lại nghe thấy Lý Nguyên Lỗi trì từng bước tới, tốt xấu gì ta đây cũng giúp bọn hắn thủ cửa gần một ngày, chỉ đùa một chút cũng không phải quá đáng đi? Ánh mắt tối sầm nhìn thấy hai người dung dăng dung dẻ dắt tay nhau đi ra, Liễu Nho Sinh cố ý giương giọng nói ra lời nói làm cho Phó Phong nhất thời xấu hổ đỏ mặt, trừng liếc mắt tới cái thằng bên cạnh hiển nhiên là cố ý che giấu ngoài cửa có nhiều người ” gác cửa ” lâu như vậy, Phó Phong oán hận vùng vằng, tránh mở bàn tay nắm chặt được công chúng tròn mắt chiêm ngưỡng, nhanh như chớp lại áp dụng phương thức giao tiếp ứng xử đặc trưng của loài đà điểu, khuynh khắc thời gian biến mất ở trước mặt mọi người, ý muốn đi tìm cái động đem chính mình chôn luôn, không cần lại hiện ra trước mặt mấy người không biết hội liên tưởng đến trình độ nào rồi.

“Lỗi…” Thành Võ lo lắng nhìn Lý Nguyên Lỗi dường như đã định liệu trước đứng ở cạnh cửa không có đuổi theo, trong lúc mọi người còn đang nhìn nhau ngơ ngác, chỉ thấy “thê tử “ kia hiển nhiên trải qua một ngày nói chuyện đã có thể giữ chồng kia đề khí cất cao giọng nói: “Ai có thể đem Tây Hạ quốc ‘ hậu ’ tìm được, trẫm đem hai trăm vạn kim trong quốc khố ban tặng, nếu có thể dụ người này tự động quy án, tiền thưởng ngàn hai…”

Một câu chưa xong, chỉ thấy xa xa chỗ một chấm nhỏ tiến lại gần, tựa hồ phải so với đi khi phải cấp tốc nhiều lắm…

Sau khi nhào trở về, cũng là tiểu khất cái vừa mới bỏ trốn mất dạng giơ chân mắng to nói: “Ngươi này ngu ngốc, lại muốn lấy tiền của ta cho người khác! Ngô…” Hiển nhiên là phát hiện chính mình lại bị trúng kế, còn muốn tiếp tục trốn đi lại sớm bị đắc ý hoàng đế cười lớn bắt lên ngựa —— hắn này dùng khố vàng cả nước làm sính lễ định ra cho quốc hậu, tất nhiên cũng không thể dễ dàng để cho hắn bỏ chạy lần nữa! Ngay cả chưởng quốc khố chìa khóa đều để cho hắn cầm, nếu lại trốn liền thật phải vận dụng cả nước lực lượng đi tập nã quốc”hậu” này! Đương nhiên, nghe nói từ nay về sau Tây Hạ chưởng khố quan không thể không ở trong một góc bí mật của quốc khố mở ra thông đạo nho nhỏ a, để tránh ánh mắt ai oán cái miệng càm ràm của ai kia lúc phải lấy tiền chi trả, còn ánh mắt thà chết không chi ngân lượng kia nữa, đường đường chính chính hành vi chi trả của quốc khố sao biến thành giống như trộm đạo như vậy! Ai, oan a!

Tuyết ngưng trời trong, bóng dáng gắn bó cùng kỵ cùng với tiếng vó ngựa thanh thúy biến mất trong trời chiều, thế giới cuối cùng lại khôi phục an tường cùng tĩnh thụy. Gió nhẹ nhẹ phẩy hạ, vài miếng bông tuyết lượn vòng theo đại mộn Nguyệt Lão Tự bay xuống, ——

Nguyện thiên hạ hữu tình nhân sẽ thành thân thuộc

Là tiền sinh nhất định sự mạc sai nhân duyên!

—— toàn bộ thư hoàn ——
Bình Luận (0)
Comment