Khát Da Thèm Thịt - Nhị Sư Thúc

Chương 43

Bây giờ… không phải nữa…

【Ý của hắn là sao?】

【Hắn nói như vậy, cứ như đang thả thính tôi.】

【Nhưng mà, tôi chưa từng nói với hắn về xu hướng tính dục của mình…】

“Thư mục của tài liệu ở đâu?” Người bên cạnh hỏi.

Nhịp tim Lâm Vãn rối loạn: “Trong hộp thư của tôi.”

【Rốt cuộc hắn có biết tôi cũng… không?】

Chúc Trì Chu xoay máy tính lại, màn hình hướng về phía anh: “Đăng nhập vào hộp thư đi.”

“Ồ, được.”

Lâm Vãn phản ứng chậm hơn bình thường, đưa tay chạm vào bàn di chuột, cánh tay vô tình chạm vào người bên cạnh. Anh vẫn chưa hết sốt, tiếp xúc với làn da mát lạnh của Chúc Trì Chu, tim đập càng thêm hỗn loạn.

【Vậy những chuyện trước đây… giữa chúng ta, hắn nghĩ tôi là gì?】

Tìm thấy địa chỉ email trong thanh dấu trang của trình duyệt, nhấp vào, email đầu tiên trong hộp thư đến là email Chúc Trì Chu gửi cho anh.

Nhấp vào tải xuống tệp đính kèm, sau đó Lâm Vãn dịch người sang một bên, tách khỏi cơ thể Chúc Trì Chu.

Trong khi chờ thanh tiến trình tải xuống, Lâm Vãn cảm thấy Chúc Trì Chu đang nhìn mình, anh thản nhiên liếc qua: “Sao thế?”

Chúc Trì Chu nhìn chằm chằm vào cánh tay vừa dịch chuyển mười centimet của anh, nói: “Lâm tổng, biết tôi là gay, nên bây giờ muốn tránh hiếm phải không?”

“Không,” Lâm Vãn bình tĩnh nói, “Tôi chỉ sợ lây cảm cho cậu.”

“Muốn lây,” Chúc Trì Chu nhìn anh chằm chằm, “thì lúc nãy bế anh ra khỏi bồn tắm đã lây rồi.”

【Cứu mạng với!!!!!】

“Ồ,” Lâm Vãn nhìn đi chỗ khác, “Cậu có muốn uống một ít thuốc cảm để phòng ngừa không?”

“Không kịp nữa rồi,” Chúc Trì Chu nói, “Hình như tôi cũng bị sốt.”

Ánh mắt quan tâm của Lâm Vãn lại quay trở lại: “Cậu thấy lạnh à?”

Chúc Trì Chu: “Hơi lạnh.”

Lâm Vãn nhìn lên nhìn xuống, nhận thấy quần áo của đối phương hơi ẩm ướt: “Lúc nãy… cái đó, lúc cậu bế tôi hình như làm ướt quần áo rồi phải không?”

Chúc Trì Chu cúi đầu nhìn theo ánh mắt của anh: “Ừm.”

“Sao cậu không thay đi?”

Chúc Trì Chu: “Nhà anh có quần áo nào tôi mặc vừa sao?”

Bộ đồ mặc đi vào tuần trước, sau khi giặt ở nhà vẫn chưa mang qua.

Lâm Vãn: “… Không có.” Dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng mà mặc quần áo ướt dễ bị ốm, cậu cởi ra đi, tôi lấy máy sấy cho cậu, mười mấy phút là xong.”

Anh đưa tay sờ lên trán Chúc Trì Chu, “Không nóng, cởi ra nhanh đi, tôi sấy cho cậu.”

Nói xong, Lâm Vãn định xuống giường.

Chúc Trì Chu giữ anh lại, “Máy sấy ở đâu?”

“Ban công.”

“Được,” Chúc Trì Chu nói, “Tôi tự đi.”

Vừa dứt lời, chàng trai đã cởi áo ra. Khoảng cách gần trong gang tấc, lúc này Chúc Trì Chu đang đối diện với Lâm Vãn, cơ n.g.ự.c rắn chắc phập phồng ngay trước mắt Lâm Vãn.

Lâm Vãn càng sốt hơn, dái tai cũng nóng bừng, quay mặt đi nói: “Vậy cậu đi đi, không biết dùng thì gọi tôi.”

“Ừm,” Chúc Trì Chu nhẹ giọng nói, “Anh nằm trên giường đợi tôi.”

Chàng trai xuống giường, ánh mắt Lâm Vãn dõi theo tấm lưng màu lúa mạch, cơ bắp săn chắc hoàn mỹ. Cậu nhanh chóng rời khỏi phòng, Lâm Vãn vùi đầu vào gối.



Cái gì gọi là nằm trên giường đợi tôi!!

Vừa rồi hắn có phải cố ý không! Sao lại biết cách thả thính thế!!

Học ở đâu vậy!!

Hai phút sau, Lâm Vãn vẫn còn vùi mặt vào gối, thấy Chúc Trì Chu đi vào, n.g.ự.c trần, anh giật mình, vội vàng ngồi dậy, dáng vẻ điềm tĩnh, 【Sao lại về nhanh vậy, tôi còn tưởng cậu ấy mặc quần áo tử tế rồi mới vào.】

“Tôi thấy hơi lạnh,” Chúc Trì Chu lại ngồi lên giường, giữ khoảng cách mười centimet với Lâm Vãn một cách lịch sự, “Đợi lát nữa sấy khô tôi ra ngoài mặc.”

Chúc Trì Chu ho khan một tiếng.

Lâm Vãn mở chăn của mình đắp lên người Chúc Trì Chu, cơ thể cũng di chuyển gần hơn một chút, cánh tay chạm vào cánh tay Chúc Trì Chu: “Còn lạnh không?”

Chúc Trì Chu nhếch mép: “Ấm hơn nhiều rồi, cảm ơn.”

Tài liệu đã tải xuống xong, hai người cùng nhau xem, Chúc Trì Chu đẩy máy tính về phía Lâm Vãn, cơ thể cũng theo đó mà gần hơn một chút. Đột nhiên, điện thoại của Chúc Trì Chu vang lên.

Chúc Trì Chu lấy điện thoại ra xem, vừa nhấc chăn xuống giường vừa nghe máy: “Mẹ.”

Lâm Vãn ôm laptop lên đùi, nhìn chàng trai vừa nghe điện thoại vừa đi ra khỏi phòng.

“Hôm nay không đi làm à?” Chúc Linh hỏi.

“Có mà,” Chúc Trì Chu nghĩ thầm dù sao mẹ cũng biết rồi, chi bằng nói thẳng, “Con đang ở nhà Lâm tổng giám của con. Anh ấy bị ốm xin nghỉ, con có việc gấp cần tìm anh ấy, nên anh ấy vừa truyền dịch vừa làm việc.”

Chúc Linh bật cười: “Sao con còn chăm chỉ hơn cả Lâm tổng giám của con vậy.”

Chúc Trì Chu cũng cười: “Đi đường của sếp, để sếp không còn đường để đi.”

Chuyện nhờ Quách Giai Mẫn đến khám bệnh được che giấu bằng hai câu bông đùa, Chúc Linh không hỏi thêm nữa.

“Manh Manh ngày mai đến công ty con thực tập, con biết chưa?”

Chúc Trì Chu đi ra ban công, đứng trước máy sấy, “Trước đây con nghe con bé nói tháng sau cơ mà? Sao ngày mai đã đến rồi?”

“Gần đây nó không có việc gì ở trường, ở nhà cũng chán, nó nói muốn đi sớm,” Chúc Linh nói, “Gia thế của hai đứa vẫn theo quy củ cũ, giữ bí mật với mọi người trong công ty nhé.”

Chúc Trì Chu nói: “Con biết rồi.”

Nói chuyện phiếm thêm vài câu rồi cúp máy.

Màn hình máy sấy hiển thị còn hai phút nữa là xong, Chúc Trì Chu đứng đợi một lúc, khi hết giờ, cậu mở cửa lấy bộ quần áo nóng hổi ra.

Trở lại phòng ngủ, cậu thấy Lâm Vãn đang đứng bên giường, giơ tay lấy túi truyền dịch treo trên giá.

Chúc Trì Chu mặc áo vào, đi tới, nhận lấy túi truyền dịch, hỏi: “Anh muốn đi đâu?”

Lâm Vãn liếc nhìn Chúc Trì Chu, thản nhiên nói: “Đi vệ sinh.”

Chúc Trì Chu: “Làm gì?”

“Đi tiểu.” Gò má Lâm Vãn hơi đỏ, anh rất ít khi nói những từ ngữ thô tục như vậy trước mặt người khác.

Chúc Trì Chu cầm túi thuốc đi vào phòng vệ sinh, Lâm Vãn đi theo sau.

Cậu nhóc này thật sự rất cao, cậu ấy cầm túi thuốc như vậy, cảm giác như dịch truyền cũng chảy nhanh hơn rất nhiều.

Lâm Vãn đứng trước bồn cầu, đưa tay lấy túi truyền: “Tôi muốn đi tiểu, cậu ra ngoài đi.”


Chúc Trì Chu nhìn anh: “Anh định dùng tay nào để tiểu?”

Tay trái đang truyền dịch, tay phải cầm túi thuốc, Lâm Vãn: “…”

“Hay là tôi giúp anh nhé?” Chúc Trì Chu nhìn xuống thắt lưng của Lâm Vãn.

Lâm Vãn treo túi truyền dịch lên móc treo đồ trên tường, “Bây giờ tôi có tay rồi, cậu ra ngoài đi.”

Chúc Trì Chu mím môi, làm ra vẻ tủi thân: “Lâm Vãn, có phải anh ghét bỏ tôi là gay, không muốn…”

Lâm Vãn sắp không nhịn được nữa, lớn tiếng ngắt lời cậu: “Không có ghét bỏ cậu! Tôi cũng vậy!!! Được rồi, cậu mau ra ngoài đi!”

Lúc này đáng lẽ Chúc Trì Chu nên giả vờ kinh ngạc, để tỏ vẻ đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy, nhưng tính cách của cậu thực sự không thể diễn xuất ra được vở kịch trà xanh như vậy, cậu “Ồ” một tiếng rồi xoay người rời đi.



Bệnh nhân Khát Da không muốn thú nhận với mình, may là xu hướng tính dục đã được khai sáng.

Chúc Trì Chu dựa người vào cửa phòng vệ sinh, khóe môi khẽ nhếch lên.

Một lúc sau, trong phòng vệ sinh vang lên tiếng xả nước, sau đó Lâm Vãn dùng chân đá đá cửa: “Trì Chu, cậu ở ngoài chứ? Mở cửa giúp tôi với.”

Chúc Trì Chu mở cửa, nhận lấy túi thuốc từ tay Lâm Vãn, hỏi: “Có muốn ra sô pha ngồi một lát không?”

Lâm Vãn khựng lại, đột nhiên nhớ tới ngày anh say rượu, trong phòng vệ sinh, anh đã bảo Chúc Trì Chu ra sô pha cởi quần áo ôm nhau, còn muốn sờ soạng ba mươi phút.

【Hôm đó rốt cuộc Chúc Trì Chu có say thật không?】

Chúc Trì Chu: “…”

Sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này?

Lâm Vãn trả lời câu hỏi vừa rồi của cậu: “Vào phòng ngủ đi, máy tính còn trên giường.”

Chúc Trì Chu xoay người chậm rãi đi trước, Lâm Vãn đi theo sau.

Trên đường đi, Lâm Vãn không ngừng nhớ lại những gì mình đã làm với Chúc Trì Chu.

Đầu tiên là ôm người ta trong bể bơi. Sau đó đến Dung thị công tác, say rượu ngủ một đêm, hơn nữa còn ôm nhau ngủ. Tiếp theo, là hết lần này tới lần khác ôm nhau ngủ.

Trước đây Lâm Vãn luôn cho rằng Chúc Trì Chu là trai thẳng, bởi vì nhìn thấy những người đàn ông khác thân thiết với nhau thì ôm vai bá cổ cũng rất bình thường, uống say ngủ chung cũng không để tâm, vì vậy Lâm Vãn không có quá nhiều gánh nặng tâm lý về việc này.

Dù sao Hesse viết Demian hôn môi Sinclair, cũng không có mấy ai cho rằng Demian và Sinclair là đồng tính luyến ái.

Nhưng Chúc Trì Chu không phải trai thẳng, bản chất sự việc đã thay đổi hoàn toàn.

Hơn nữa, ngày đầu tiên chàng trai đến Dung thị công tác vẫn là trai thẳng, bây giờ không phải nữa…

Lâm Vãn vẫn còn nhớ ngày đầu tiên đi Dung thị công tác, anh đã làm gì với Chúc Trì Chu.

Mỗi lần sau đó, anh đều nhớ rõ.

Có một đáp án đã hiện ra rõ ràng.

“Trì Chu.” Lâm Vãn gọi người phía trước.

“Hửm?” Chúc Trì Chu quay đầu lại.

Lâm Vãn nhìn vào mắt cậu: “Cậu nói trước đây cậu là trai thẳng, bây giờ không phải nữa. Tôi muốn biết, sự thay đổi này là do đâu?”

Người phía trước cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt rất sâu, giọng nói lại vô cùng dịu dàng: “Đương nhiên là vì một người nào đó.”

Tim Lâm Vãn đập nhanh hơn một nhịp, nhìn thấy bóng dáng của mình trong đôi đồng tử sáng ngời của chàng trai, Lâm Vãn hỏi: “Là vì ai?”

Chàng trai cười rạng rỡ: “Anh nói xem?”

Trở lại giường, Chúc Trì Chu giúp Lâm Vãn treo túi thuốc lên giá, sau đó vòng qua đầu giường bên kia ngồi xuống.

Lâm Vãn cảm thấy nhịp tim mình rất hỗn loạn, hơi thở cũng rối loạn, tự hỏi liệu mình có phải sắp lên cơn bệnh không, đang miên man suy nghĩ thì nghe thấy người bên giường nói: “Lâm Vãn, anh đã từng thích ai chưa?”

“Hả?” Lâm Vãn hoàn hồn, suy nghĩ một chút, “Tôi không biết, tôi chưa từng trải nghiệm qua.”

“Anh không biết cảm giác thích một người là như thế nào?”

Lâm Vãn lắc đầu: “Tôi không biết.”

“Thích chính là,” Chúc Trì Chu nhìn Lâm Vãn chăm chú, giọng nói dịu dàng, “Chính là nhìn thấy người đó tim sẽ đập nhanh… Lại gần người đó hơi thở sẽ gấp gáp, không gặp mặt thì muốn gặp mặt, gặp mặt rồi lại muốn gần gũi hơn một chút. Sẽ không nỡ để người đó rời đi, sẽ muốn người đó ở lại bầu bạn, cho dù không làm gì cũng muốn ở bên người đó. Sẽ không muốn thân mật với bất kỳ ai khác ngoài người đó. Anh có từng có cảm giác như vậy với ai chưa?”

Lâm Vãn cau mày,

【Tim đập nhanh, hơi thở gấp gáp, muốn gần gũi, muốn ở bên cạnh, những điều này đều là triệu chứng của Khát Da.】

【Nếu không được thỏa mãn, da sẽ còn bị châm chích, ngứa ngáy, khó thở.】

【Cảm giác này… là thích sao?】

Lâm Vãn thận trọng nói: “Trì Chu, tôi phải thừa nhận, tôi có những triệu chứng này với cậu, nhưng tôi không chắc đây có phải là thích hay không. Về vấn đề tắm nước đá, tôi muốn trả lời cậu một lần nữa.”

 
Bình Luận (0)
Comment