Khát Da Thèm Thịt - Nhị Sư Thúc

Chương 8

 

Tin tức Chúc Trì Chu cãi nhau với Lâm tổng giám đốc vào chiều hôm đó lan truyền khắp công ty.

 

Lâm Vãn ra ngoài từ trưa, cả buổi chiều không thấy quay lại.

 

Còn Chúc Trì Chu thì ngồi c.h.ế.t trân tại chỗ, tiếp nhận sự hỏi han, an ủi của cả công ty.

 

Anh Đổng phòng quản lý rủi ro tặng cậu một quả chuối, anh Đường phòng pháp chế tặng một hộp sữa chua, chị Châu phòng tài vụ thì tặng một hộp sô-cô-la, ai cũng nói: "Trì Chu này, ăn chút gì đi."

 

Chẳng mấy chốc, chỗ ngồi của Chúc Trì Chu đã chất đầy đồ ăn vặt, cậu gục mặt xuống bàn, chán chường như thể chẳng món ngon vật lạ nào có thể cứu vớt được tâm trạng muốn c.h.ế.t đi cho rồi lúc này.

 

Chu Dữ An và Niếp Tiểu Lan nghe tin vội vàng chạy đến xem náo nhiệt, Chúc Trì Chu chia đồ ăn vặt cho họ, rồi như kẻ sắp sửa phải đoạn tay để tự cứu lấy bản thân, cậu quyết tâm nói: "Mình phải đi tìm Lâm Vãn! Mọi người có biết anh ấy đang ở đâu không?"

 

Chu Dữ An châm dầu vào lửa: "Sếp đi đâu mà hỏi tôi, lúc cãi nhau với anh ấy sao cậu không hỏi luôn đi?"

 

Chúc Trì Chu: "..."

 

Niếp Tiểu Lan hỏi: "Rốt cuộc hai người cãi nhau chuyện gì?"

 

Chúc Trì Chu: "..."

 

"Hai người đừng hỏi nữa," Chúc Trì Chu hối hận vô cùng, "Tóm lại là, tôi, chỉ vì một phút lỡ lầm mà hối hận cả đời."

 

Chu Dữ An vô cùng tám chuyện, huých khuỷu tay vào người Chúc Trì Chu, nhỏ giọng hỏi: "Nghe nói cậu gào thét đến mức lão đại ngớ người ra luôn đấy! Ngay cả Trương tổng cũng chưa từng lớn giọng với anh ấy bao giờ, cậu đỉnh thật đấy!"

 

Chúc Trì Chu lấy quả chuối quệt lên cổ: "Cậu còn nói nữa là tôi c.h.ế.t cho cậu xem."

 

Vẫn là Niếp Tiểu Lan luôn giữ được cái đầu lạnh, cô giật lấy quả chuối trên tay Chúc Trì Chu, bóc vỏ, vừa ăn vừa nói: "Tôi thấy cậu đừng có xoắn xuýt nữa, mau làm xong việc đi, đợi anh ấy về rồi xin lỗi. Lão đại tuy nhìn có vẻ lạnh lùng vô tình, nhưng thực ra rất hay mềm lòng, cậu thành tâm xin lỗi, anh ấy sẽ tha thứ cho cậu thôi."

 

Chúc Trì Chu như người c.h.ế.t đuối vớ được cọc: "Hay là, hôm nay tôi tăng ca đến muộn rồi về, biết đâu, anh ấy về sẽ gặp được?"

 

Niếp Tiểu Lan gật đầu: "Cũng có khả năng."

 

Thế nhưng đời không như mơ, Chúc Trì Chu hôm nay tăng ca đến hơn chín giờ tối mới về, Lâm Vãn vẫn chưa thấy tăm hơi.

 

Về đến nhà đã hơn mười giờ, vừa hay gặp Lôi Chính Đình cũng từ ngoài về.

 

Thấy cậu mặt mày phờ phạc như vừa bị xã hội vùi dập, ông hiếm khi động lòng trắc ẩn, chủ động hỏi han: "Gặp khó khăn gì à? Có cần bố gọi điện cho Trương tổng không?"

 

Chúc Trì Chu lắc đầu.

 

Lôi Chính Đình mỉm cười: "Hết tiền tiêu rồi?"

 

Chúc Trì Chu lại lắc đầu.

 

Lôi Chính Đình bỏ mặc cậu, định lên lầu, cậu gọi với theo: "Bố."

 

Lôi Chính Đình dừng bước trên cầu thang, quay đầu lại, chờ cậu lên tiếng.

 

Chúc Trì Chu hỏi: "Công ty Cừu Cát Thực Nghiệp ở thành phố Dung, là do anh em kết nghĩa của bố mở ra phải không?"

 

Lôi Chính Đình ngạc nhiên trợn to mắt: "Sao con biết?"

 

Chúc Trì Chu: "..."

 

Hóa ra người sáng lập Cừu Cát Thực Nghiệp, Phan Đại Vĩ là bạn chiến đấu của Lôi Chính Đình, năm xưa hai người cùng tham gia một nhiệm vụ, Phan Đại Vĩ đã cứu mạng Lôi Chính Đình.

 

Họ gần như cùng lúc chuyển ngành, Phan Đại Vĩ mở một xưởng may, chính là Cừu Cát Thực Nghiệp ngày nay.



 

Đáng tiếc là Phan Đại Vĩ đã qua đời vì bệnh cách đây vài năm, công ty giao lại cho con trai ông là Phan Hạo. Phan Hạo là một kẻ ăn chơi trác táng, lại chẳng biết gì về kinh doanh, mù quáng chuyển đổi mô hình kinh doanh, vay nợ khắp nơi, thua lỗ liên tục mấy năm liền, đến nay khoản nợ quá lớn không thể lấp đầy, bản thân hắn ta đã cao chạy xa bay.

 

Phan Hạo có một người chị gái tên Phan Mẫn, vốn là công chức ở thành phố Dung, bây giờ không còn cách nào khác, đành phải từ chức, quay về thay em trai thu dọn tàn cục.

 

Chính là Phan Mẫn đã tìm đến Lôi Chính Đình.

 

Nói ra cũng thật trùng hợp, kỳ thực Phan Mẫn không biết quan hệ giữa Lôi Chính Đình và Keng Diễn Capital, nhưng lại vô tình tìm đúng người.

 

Sau đó Lôi Chính Đình giao chuyện này cho Trương tổng, Trương tổng lại giao cho Lâm Vãn, thế là mới có bản kế hoạch dự án mà Chúc Trì Chu nhìn thấy.

 

Trong suốt quá trình, Trần Lập Minh còn chưa từng gặp mặt Lâm Vãn.


 

Lôi Chính Đình và Chúc Trì Chu ngồi trong phòng khách nhỏ trên lầu hai biệt thự nói xong chuyện này, Chúc Trì Chu im lặng hồi lâu, sau đó hỏi: "Vậy bố định đầu tư cho họ bao nhiêu?"

 

"Sáu triệu, nhưng chúng ta muốn cổ phần, còn phải vực dậy nhà máy của họ nữa." Lôi Chính Đình thản nhiên nói, "Tốt nhất là có thể lên sàn."

 

Chúc Trì Chu như nghe chuyện hoang đường: "Họ đến tiền lương công nhân còn không trả nổi, sao mà lên sàn được?"

 

Lôi Chính Đình tuổi đã cao, vừa rồi nói nhiều quá nên hơi mệt, muốn đi nghỉ ngơi, bèn đứng dậy nói: "Trương Hằng Diễn đã giao cho Lâm Vãn phụ trách rồi, Lâm Vãn là người có năng lực, cứ để cậu ta tự nghĩ cách."

 

Chúc Trì Chu nghe vậy bỗng chốc nổi giận, cậu đột nhiên cảm thấy rất tức giận, lúc bị bố xem thường, nói cậu cái này không được cái kia không xong, cậu cũng chưa từng tức giận như vậy, cậu đứng dậy gắt lên với bố: "Lâm Vãn có năng lực là lỗi của anh ấy sao? Nên phải làm trâu làm ngựa cho mọi người à? Bố tự hỏi xem chuyện này có thể làm được không? Cứ để Lâm Vãn tự nghĩ cách! Lâm Vãn đáng đời lắm sao!"

 

Lôi Chính Đình bị con trai gào thét đến ngây người, còn chưa kịp hoàn hồn, Chúc Trì Chu đã sải bước về phòng, "Rầm" một tiếng đóng sầm cửa lại.

 

Đêm đó trằn trọc không ngủ được, Chúc Trì Chu lăn lộn trên giường cả đêm, trong đầu cứ tua đi tua lại cảnh tượng cậu cãi nhau với Lâm Vãn.

 

Nói là cãi nhau thì không chính xác, phải nói là, cậu đơn phương công kích Lâm Vãn vô cớ. Lâm Vãn không cho cậu ăn đ.ấ.m ngay tại chỗ đã là rất có tu dưỡng rồi.

 

Nhất định phải xin lỗi, nhưng không thể nói cho Lâm Vãn biết lý do thực sự khiến cậu nổi giận, quá bẩn thỉu, cậu cảm thấy có lỗi với Lâm Vãn.

 

Sáng hôm sau, cậu đến công ty sớm mười phút, Lâm Vãn đã ngồi trong văn phòng rồi.

 

Rất tốt, bản phân tích số liệu dự án làm thêm giờ tối qua, vừa có thể mang cho Lâm Vãn xem. Báo cáo tiến độ dự án mà, rất bình thường, mọi người sẽ không thấy ngại ngùng.

 

Chờ Lâm Vãn xem xong, cậu sẽ thành tâm xin lỗi, chỉ cần Lâm Vãn nguôi giận, Lâm Vãn muốn cậu làm gì cậu làm cái đó, tuyệt đối không một lời oán thán.

 

Cậu sắp xếp lại tài liệu, trong lòng nhẩm lại lời xin lỗi, nghiêm túc đứng dậy, sau đó nhìn thấy Lâm Vãn từ văn phòng đi ra, không thèm liếc mắt nhìn cậu lấy một cái, trực tiếp bỏ đi.

 

Ngay cả suy nghĩ trong lòng cũng chẳng thèm cho cậu nghe một tiếng.

 

Chúc Trì Chu chỉ đành đau khổ ngồi xuống, tiếp tục mai phục chờ đợi cơ hội.

 

Nửa tiếng sau, Lâm Vãn quay lại, Chúc Trì Chu căng thẳng cầm tài liệu đứng dậy, Lâm Vãn không thèm liếc mắt nhìn cậu lấy một cái, trực tiếp gọi Chu Dữ An: "Mang theo laptop, đi với tôi một chuyến."

 

Chúc Trì Chu lại ngồi xuống.

 

Đến trưa người vẫn chưa về, Chúc Trì Chu nhắn tin cho Chu Dữ An: Hai người làm xong việc chưa? Khi nào về?

 

Chu Dữ An chụp một bức ảnh gửi cho cậu: [Hình ảnh] Chu Dữ An: Làm xong rồi, lão đại mời tôi ăn cơm. Nhe răng cười.jpg Chúc Trì Chu tức đến mức muốn ói máu, Lâm Vãn còn chưa từng mời cậu ăn bít tết! Lại còn uống cocktail, ai cho phép cậu làm việc giữa trưa mà uống rượu! Khấu lương!

 

Cậu ăn trưa ở căn tin công ty mà chẳng biết mùi vị ra sao, rồi lại quay về tiếp tục chờ.

 

Nhìn về phía thang máy đến cả trăm lần, Chúc Trì Chu nhịn không được lại nhắn tin cho Chu Dữ An: Sao vẫn chưa về, ba giờ rồi, vẫn chưa ăn xong à?

 

Chu Dữ An lại chụp một bức ảnh gửi cho cậu: [Hình ảnh] Chu Dữ An: Đang viết báo cáo ở quán cà phê.

 

Chúc Trì Chu sắp nổ tung rồi: Sao cậu lại viết báo cáo ở quán cà phê? Lão đại đâu?

 



Chu Dữ An: [Hình ảnh] Chu Dữ An: Lão đại cũng ở đây, anh ấy nói hôm nay trời đẹp, ra ngoài tắm nắng. Cái gì???

 

Chúc Trì Chu mở bức ảnh thứ hai, Lâm Vãn đang ngồi uể oải trên ghế sofa ngoài trời, cúi đầu nhìn máy tính bảng trên tay. Ánh nắng vàng ấm áp chiếu từ phía sau lưng, phủ lên người anh một quầng sáng mượt mà, tròng kính không gọng sáng bóng, nằm trên sống mũi cao thẳng, khiến anh trông thật khó gần.

 

Không biết vì sao, Chúc Trì Chu cảm thấy hơi ngột ngạt trong lòng, như thể có một tảng đá đè nặng, khó thở vô cùng.

 

Lâm Vãn đang trốn tránh cậu sao?

 

Chúc Trì Chu mơ hồ nghĩ, rồi lại cảm thấy bản thân quá tự luyến, người ta cần gì phải đặc biệt trốn tránh cậu chứ?

 

Kết quả là hai ngày tiếp theo đều như vậy, sáng nào cậu vừa đến thì Lâm Vãn đã đi, đi ngang qua mặt nhau cũng không thèm liếc mắt nhìn cậu lấy một cái, trong đó có một lần, Chúc Trì Chu còn nghe thấy tiếng lòng Lâm Vãn nói, 【Chúc Trì Chu không phải đã đăng ký đi công tác rồi sao? Sao còn chưa đi?】

 

Chúc Trì Chu khẳng định, Lâm Vãn chính là đang trốn tránh cậu.

 

Sáng ngày thứ ba, Chúc Trì Chu đánh úp Lâm Vãn một cách bất ngờ.

 

Cậu mang theo tài liệu đến công ty, vừa vào công ty không về chỗ ngồi, mà trực tiếp đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc.

 

Lâm Vãn rõ ràng giật mình, Chúc Trì Chu không cho anh cơ hội từ chối, trực tiếp bước đến nói: "Lâm tổng, dự án Nhật An Tân Khoa, tôi báo cáo với anh một chút về tiến độ."

 

"Ừm."

 

Lâm Vãn khôi phục vẻ lạnh lùng, nét kinh ngạc vừa rồi nhanh chóng biến mất sau cặp kính.

 

Bình thường, khi nhân viên báo cáo công việc, cứ theo giấy mà đọc, Lâm Vãn sẽ ngắt lời đối phương, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề mấu chốt.

 

Nhưng hôm nay Lâm Vãn lại chống cằm, im lặng lắng nghe, ánh mắt không rời khỏi người Chúc Trì Chu, không nhìn ra chút cảm xúc nào.

 

Chúc Trì Chu cúi đầu, tay siết chặt mấy tờ giấy, càng nói càng thấy lòng không yên, không biết là do bản phân tích của cậu làm không tốt hay là Lâm Vãn không tập trung nghe, cậu ngẩng đầu nhìn lên, lại nghe thấy một câu: 【Ngực cậu ta đẹp thật đấy, muốn sờ quá.】

 

Chúc Trì Chu sững người, miệng theo quán tính nói: "Tiềm năng tăng trưởng của công ty mục tiêu..."

 

Rồi im bặt.

 

Lâm Vãn đợi vài giây, nhìn thẳng vào mắt cậu hỏi: "Tiềm năng tăng trưởng như thế nào?"

 

Chúc Trì Chu chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, nào còn nhớ gì đến tiềm năng tăng trưởng, chớp chớp mắt, mặt và tai dần dần đỏ bừng, đầu óc trống rỗng.

 

Lâm Vãn khẽ thở dài, nhắc nhở: "Nhu cầu thị trường ra sao? Sản phẩm có sự đổi mới khác biệt không? Hiệu quả hoạt động và mô hình kinh doanh như thế nào? Đội ngũ và năng lực lãnh đạo có lợi cho việc thực hiện mục tiêu dài hạn không?"

 

Nhìn đôi mắt không chút gợn sóng của Lâm Vãn, Chúc Trì Chu có chút ngẩn ngơ – Tại sao anh có thể vừa nghĩ đến chuyện sờ n.g.ự.c tôi, vừa nói những lời nghiêm túc như vậy chứ?

 

"Thôi bỏ đi," Lâm Vãn buông tay đang chống cằm ra, nói, "Viết xong gửi email cho tôi, cậu về trước đi."

 

Chúc Trì Chu ba hồn bảy vía đã bay đi đâu mất, lờ đờ bước ra khỏi văn phòng, về chỗ ngồi, cúi đầu nhìn bản thân.

 

Hôm nay cậu mặc áo sơ mi màu xanh xám cổ bèo nhún, form áo rất vừa vặn, lúc sáng đi thang máy đã thu hút được kha khá ánh mắt nhìn lén lút, cậu còn nghe thấy có người nhỏ giọng bảo cậu là tủ lạnh side by side*.

 

Cậu tưởng người ta đang mắng mình, còn cố ý tra xem tủ lạnh side by side là có ý gì.

 

Chu Dữ An đến gần hỏi han, vỗ vai cậu: "Sao rồi, lão đại tha thứ cho cậu chưa?"

 

Chúc Trì Chu nắm c.h.ặ.t t.a.y Chu Dữ An, nghiêm túc hỏi: "Anh An, anh có muốn sờ n.g.ự.c tôi không?"

 

*Tủ lạnh side by side là loại tủ lạnh hai cánh cửa mở ra

hai bên, giống như cách mở hai cánh cửa tủ quần áo. Từ "song khai môn" (双开门) trong tiếng Trung cũng có nghĩa tương tự, ám chỉ vóc dáng cao to, vai rộng của Chúc Trì Chu.

 

 
Bình Luận (0)
Comment