Khát Hạ

Chương 14

Phòng ngủ đã chia, hành lý cũng sắp xếp xong, Ân Hồng triệu tập mọi người, để bọn họ tự giới thiệu với nhau.

Ngoài Phùng Giai Bảo và mấy người Lâm đ*o Hành, còn một cặp vợ chồng họ Chu và cháu gái; một cô gái Trung Quốc với người đàn ông nước ngoài, hai người là tình nhân, đều đang học ở Anh; còn có vợ chồng La Dũng Cần.

Ân Hồng giới thiệu xong, giải thích: "Còn có năm vị khách là hai người Châu Á và ba người Pháp, chuyến bay của bọn họ đến trễ, cho nên trước mắt còn chưa tới. Đương nhiên, chúng tôi cũng sẽ không chậm trễ thời gian của các vị, mấy tiếng tiếp theo, chúng ta đi đảo Bella du ngoạn trước, đợi mọi người đến đông đủ, thuyền trưởng sẽ tổ chức tiệc chào đón mọi người."

Sắp đi chơi rồi, Phùng Giai Bảo cố gắng giữ vững tinh thần.

Trên du thuyền còn có hai chiếc thuyền máy nhỏ, mọi người ngồi trên thuyền máy lên đảo. hướng dẫn viên trò chuyện với bọn họ, gió biển lớn, Giai Bảo nhất thời không nghe rõ.

Lâm đ*o Hành và Lão Hàn cầm ba lô lên, nói với Giai Bảo: "Cởi giày lên bờ."

"À!" Giai Bảo chậm chạp cởi giày.

Lâm đ*o Hành hỏi: "Còn chóng mặt không?"

"Tốt hơn nhiều rồi." Giai Bảo nói.

Bên bờ biển ẩm ướt, Giai Bảo cởi cả giày lẫn bít tất, chân trần giẫm vào sóng biển.

Phóng tầm mắt nhìn lại là một vùng nham thạch màu đen, ánh mặt trời sáng lạn, gió biển mát mẻ, mấy chú chim cánh cụt nhỏ đứng trên tảng đá hoặc đi lại.

Hướng dẫn viên dùng tiếng Anh giải thích cho mọi người.

Tất cả mọi người không có tâm tư nghe, trong mắt chỉ có mấy chú chim cánh cụt. Thi Khai Khai vui vẻ cười, đong đưa cánh tay Giai Bảo nói: "Anh đẹp trai này đang nói gì thế? Cậu phiên dịch một chút."

Giai Bảo nhìn đông ngó tây, nói: "Anh ta nói nơi này có hơn một nghìn loại sinh vật tồn tại, bởi vì khí hậu nơi này đặc thù."

Thi Khai Khai nói: "Cảm nhận được ở đây rất mát mẻ!"

Giai Bảo nói: "Anh ta nói từ gì đó, tớ nghe không hiểu."

Lâm đ*o Hành và Lão Hàn vừa chụp ảnh vừa thảo luận.

Tháng sáu đến tháng mười một là mùa khô ở quần đảo Galápagos, mấy tháng này trời ít mưa, nhiều sương mù, sóng biển lớn, sinh vật hoạt động cũng nhiều hơn, nhất là sinh vật biển. Công việc của bọn họ còn phải lặn xuống nước.

Nghe thấy lời Giai Bảo, Lâm đ*o Hành lui ra phía sau vài bước, ấn màn trập, nói: "Do dòng hải lưu giao nhau. Những con chim cánh cụt xích đạo kia—— "

Anh giương cằm lên, nói, "Vì thích ứng hoàn cảnh nơi này, chiều cao của chúng thu nhỏ lại chỉ còn 55 cm, còn có những con cự đà biển..."

"A ——" Thi Khai Khai hét lên.

Giai Bảo bị cô ấy làm hoảng sợ.

"Con thằn lằn thật là khủng khiếp!" Thi Khai Khai hô, sau đó chạy vọt về phía thằn lằn khủng bố.

Giai Bảo: "..."

Lâm đ*o Hành: "..."

Giai Bảo dứt khoát đi theo Lâm đ*o Hành, xem anh chụp ảnh như thế nào.

Lão Hàn khiêng camera đang thu hình, Giai Bảo sợ quấy rầy bọn họ làm việc, muốn hỏi cũng phải nhịn. Lâm đ*o Hành chú ý tới, anh dừng động tác lại, chuẩn bị hi sinh chút thời gian, "Làm sao vậy?"

Giai Bảo lắc đầu.

"Muốn nói thì nói, đừng để nghẹn ra bệnh."

Giai Bảo: "..."

"Các anh đi công tác để chụp những cái này sao? Là quay phim phóng sự?" Giai Bảo rốt cuộc hỏi.

"Chỉ có vậy?"

"Ừ." Giai Bảo gật đầu.

"A......" Lâm đ*o Hành chỉnh lens, cúi đầu nói, "Chúng tôi muốn làm một chương trình giải trí, đây là giai đoạn chuẩn bị trước."

"À." Giai Bảo gật đầu, cũng không hỏi nhiều thêm nữa.

Lâm đ*o Hành để lens đơn sát vào cô, cho cô xem ảnh chụp. Giai Bảo cảm thấy ảnh chụp còn rõ ràng hơn so con mắt nhìn thấy, cô chỉ vào con cự đà biển hỏi Lâm đ*o Hành.

Lâm đ*o Hành nói xong, ngẩng đầu nhìn cô: "Cô đứng sang bên kia, tôi chụp mấy tấm cho."

Giai Bảo không chút nào nhăn nhó chạy đến vị trí anh chỉ định.

Cô cười hiện lên má lúm đồng tiền, ngọt ngào đáng yêu, Lâm đ*o Hành chụp vài tấm cho cô.

"Đẹp quá!" Thi Khai Khai chơi một lúc, mới nhớ tới Giai Bảo.

"Cái đẹp không chỉ có vậy đâu, còn rất nhiều chỗ em chưa thấy." Ân Hồng cười đến gần, "Trước kia có người nói nơi này là Địa Ngục."

"Địa Ngục?" Giai Bảo hỏi, "Tại sao gọi là Địa Ngục?"

"Bởi vì quá đẹp, vẻ đẹp không giống nhân gian, cho nên bọn họ nói nơi này là Địa Ngục."

"Còn có người nói nơi này là vườn địa đàng cuối cùng." Lâm đ*o Hành thu dọn ba lô, nói.

Ân Hồng cười, "Đúng vậy, rất nhiều người nói như vậy." Chị ta cảm thán, "Ai biết được, Địa Ngục và vườn địa đàng lại có thể dùng cùng một chỗ để hình dung."

Đoàn người chậm rãi đến khu dân cư, nơi này có kiến trúc có người, còn có tín hiệu điện thoại. Thi Khai Khai mở ngay phát trực tiếp, đáng tiếc mạng quá kém, luôn chập chờn, cô ấy không ngừng load, thấy Lão Hàn cũng đang cầm điện thoại, cô ấy đi qua hỏi: "Mạng của anh vào ổn không?"

Lão Hàn đang nhíu mày trả lời wechat, anh ta thấy Thi Khai Khai tới gần, vô thức úp màn hình xuống, trả lời: "Coi như cũng được, trò chuyện trên wechat không có vấn đề."

Thi Khai Khai ngại ngùng nói: "Sorry, sorry, tôi không thấy nội dung anh nói chuyện đâu."

Lão Hàn nở nụ cười: "Không có việc gì, cô không lên mạng được à?"

Hai người kia nghiên cứu tình hình mạng mẽo, Giai Bảo ngồi vào ghế dài nghỉ ngơi, thấy Lâm đ*o Hành đang cùng thương nhân ở trên đảo nói chuyện phiếm, cô chống cùi chỏ, tay nâng má, có chút nhàm chán.

Gió khe khẽ thổi, bên chân có động tĩnh, Giai Bảo tùy ý cúi đầu ngắm, sửng sốt, không dám cử động.

Lâm đ*o Hành đang trò chuyện với người thương nhân về tất cả phong tục tập quán ở đây, chuẩn bị trở về tìm Lão Hàn, quay người lại, anh thấy một chú sư tử biển nhỏ giơ chân lên, bò lên ghế dài.

Người ngồi trên ghế đang trợn tròn mắt.

Lâm đ*o Hành nở nụ cười, thấy Lão Hàn không đáp, dáng vẻ không yên lòng, không nghe được, Lâm đ*o Hành đến gần anh ta, "Làm gì đó? Làm việc!" Anh đi về phía Giai Bảo.

"A!" Lão Hàn hoàn hồn, khiêng máy móc thay đổi màn ảnh.

Giai Bảo phát hiện, nhìn Lâm đ*o Hành.

Lâm đ*o Hành đỉnh đạc ngồi xổm xuống, nói với cô: "Đừng sợ, sư tử biển không cắn người."

"Tôi không sợ." Giai Bảo nói, "Tôi giật mình vì nó quá đáng yêu."

Lâm đ*o Hành buồn cười.

"Nó thật đáng yêu." Giai Bảo nói tiếp, "Mặt rất tròn đấy."

"Ừ." Cô cũng thật đáng yêu.

Sư tử biển vị thành niên lúc này ra sức bò lên ghế, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng kêu, đáng yêu đến mức làm cho không người nào có thể kìm chế.

Thi Khai Khai cũng không để ý tới mạng si đa nữa, tranh thủ thời gian quay phim.

Ân Hồng đi tới nói: "Các em đừng sờ vào nó, mẹ sư tử biển dựa vào mùi phân biệt con, nếu như sư tử biển dính mùi con người, mẹ nó sẽ không nhận ra nó."

Giai Bảo vốn đang do dự có nên thò tay sờ hay không, nghe vậy cô rụt tay lại, nói: "Em không sờ." Lại hỏi, "Đến gần sẽ doạ nó sao?"

"Không biết." Ân Hồng nói, "Toàn bộ động vật ở đây đều không sợ người."

Giai Bảo thử, cô cẩn thận từng li từng tí, đến cách sư tử biển một chút, cô bỏ chạy về phía Thi Khai Khai, hỏi cô ấy: "Cậu chụp được chưa?"

"Tớ quay phim rồi." Thi Khai Khai quá hưng phấn, "Nó quá đáng yêu, Oh my god, thật muốn ôm về nuôi!"

Sư tử biển bò lên trên ghế dài, chiếm cả băng ghế, nằm nhàn nhã phơi nắng, thỉnh thoảng còn dùng chân sau gãi ngứa.

Giai Bảo và Thi Khai Khai nhìn không rời mắt, Nghiêm Nghiêm cũng thế. Ân Hồng ở bên cạnh nhỏ giọng giới thiệu ở đây còn có loài động vật nào.

Lão Hàn buông camera, lại lấy di động ra. Lâm đ*o Hành nhìn dáng vẻ anh ta không đúng, anh hỏi: "Có việc sao?"

"Ừ?"

"Sao mặt lại thế này?"

"Không." Lão Hàn nói, "Không có việc gì."

Lâm đ*o Hành gật đầu, hỏi đoạn phim vừa quay thế nào, Lão Hàn đáp không yên lòng, wechat lại vang lên một tiếng, sau khi anh ta xem xong, nói với Lâm đ*o Hành: "Có một chuyện."

"Nói đi." Lâm đ*o Hành cầm chai nước vặn ra uống một ngụm.

"Lê Uyển Nhân đến đây."

Lâm đ*o Hành dừng lại, chậm rãi nuốt xuống nước trong cổ họng, anh nhìn chằm chằm Lão Hàn, hỏi: "Anh nói với cô ta về tiết mục?"

Lão Hàn nói: "Cô ấy từng hỏi, nhưng tôi chưa nói, nhưng cô ấy đã biết tôi muốn tới Galápagos."

Lâm đ*o Hành biết rõ tính cách Lão Hàn, tuy dáng vẻ rắn rỏi, nhưng đối xử với phần lớn mọi người đều ôn hòa.

Lê Uyển Nhân đã giúp anh ta, cho nên anh ta cũng coi người ta là bạn bè.

Lâm đ*o Hành đang muốn nói "Được rồi ", lại nghe Lão Hàn mở miệng: "Không phải một mình cô ấy..."

Lâm đ*o Hành nhìn về phía anh ta.

"Vạn Khôn cũng tới." Lão Hàn nói hết một hơi.

Lâm đ*o Hành hít thở sâu.

***

Lê Uyển Nhân xuất phát muộn hơn so với bọn họ.

Ngày ấy nói chuyện xong ở văn phòng, Vạn Khôn cho cô ta nghỉ phép dài ngày, cô ta tra tuyến đường, mua vé máy bay, cuối cùng ngồi lên máy bay.

Ai biết cô ta ở trên máy bay lại đụng phải Vạn Khôn.

Cô ta ngồi khoang phổ thông, Vạn Khôn cũng thế, vị trí bên cạnh còn chưa có người tới, Vạn Khôn ngồi xuống bên cạnh cô ta.

Lê Uyển Nhân cố gắng để cho mình biểu lộ tự nhiên, cô ta cười hỏi: "Anh đây là..."

Vạn Khôn thấp giọng nói: "Tôi suy nghĩ, chỗ kia thật sự quá xa, một mình cô là phụ nữ đi không an toàn. Đúng lúc tôi cũng muốn nghỉ nên xin luôn.

Thứ nhất, tôi vừa vặn nghỉ phép, thứ hai, cô báo cáo tình huống không cần tốn thời gian, thứ ba, có một người đàn ông ở đó cô cũng an toàn hơn."

Lê Uyển Nhân cười không nổi, "Cảm ơn chủ nhiệm."

"Gọi tôi Vạn Khôn." Vạn Khôn nhìn không chuyển mắt khỏi cô ta, "Lần này đi, cũng đừng khách sáo như vậy."

Lê Uyển Nhân vừa xuống máy bay đã gọi cho Lão Hàn, nhưng lúc ấy điện thoại Lão Hàn không có tín hiệu, cho đến khi đi vào khu dân cư, anh ta mới nhìn thấy wechat nhắn lại.

Lúc này, Lão Hàn nói rõ tiền căn hậu quả: "Lê Uyển Nhân hỏi tôi bây giờ đang ở đâu, cô ấy muốn gặp mặt tôi."

Lâm đ*o Hành cụp mắt, không lên tiếng.

Lão Hàn biết rõ chính mình gây phiền toái, Vạn Khôn đạo ý tưởng của Lâm đ*o Hành không chỉ một lần, anh ta nói: "Làm sao bây giờ? Muốn mắng thì cậu mắng sau, hiện tại làm thế nào cậu nói đi!"

"Anh gấp cái gì?! Đưa chó tới còn để tôi lau mông cho anh sao?!" Ánh mắt Lâm đ*o Hành ác liệt, hạ giọng nói.

Lần này đến lượt Lão Hàn không nói gì.

Qua một lát, Lâm đ*o Hành đạp chân ghế, "Có bản lĩnh thì cứ để hắn đến!"

Sư tử biển phơi nắng vẫn lười biếng như trước, không nhúc nhích.

Giai Bảo và Thi Khai Khai vui vẻ, Nghiêm Nghiêm đang ăn kem các cô mua cho.

Giai Bảo chú ý tới động tĩnh bên kia của Lâm đ*o Hành, cô hơi do dự, vẫn mang kem đã mua cho bọn họ.

"Cho các anh này." Giai Bảo đưa mỗi người một cái, "Đồ ở đây rất quý, các anh mau ăn, đừng lãng phí."

Lâm đ*o Hành hỏi: "Không say tàu nữa hả? Không sợ ăn xong nôn ra?"

Giai Bảo nói: "Chút sóng gió ấy tính gì!"

Lâm đ*o Hành cười, cảm xúc tức giận giảm bớt không ít.

Không bao lâu, Lê Uyển Nhân dựa theo địa chỉ tìm qua.

Lúc ấy Giai Bảo đang chụp phong cảnh, cô từ trong màn ảnh nhìn thấy Lê Uyển Nhân từ phía trước đi tới, còn cho là mình hoa mắt.

"Đây không phải là cái gì người dẫn chương trình?" Thi Khai Khai cũng nhìn thấy.

Giai Bảo gật đầu, "Ừ, là chị ta, Lê Uyển Nhân."

Sắp nhá nhem tối, mặt trời biến thành màu đỏ, Lê Uyển Nhân tay không mà đến, hành lý đặt tạm ở khách sạn.

Cô ta cũng không quanh co lòng vòng, nhìn thấy hai người Lâm đ*o Hành, cô ta đi thẳng vào vấn đề nói: "Vạn Khôn bảo tôi tới nghe ngóng tiết mục mới của các anh, tôi không muốn thất nghiệp. Lần trước tôi quay ở tiệm cơm kia đã là tiết mục cuối cùng rồi."

Lão Hàn không ngờ tới, anh ta nhíu mày.

Trên mặt Lâm đ*o Hành nhìn không ra cái gì.

Lê Uyển Nhân quan sát xong, nói tiếp: "Tôi phải nói trước, thầy Xá——" Cô ta nhìn về phía Xá Hàn, "Xin lỗi, tôi biết hành vi của mình rất vô sỉ, cũng biết không thể dùng khổ tâm lấy cớ. Nhưng cái gì tôi cũng có thể dễ dàng từ bỏ, chỉ có sự nghiệp MC thì tôi tuyệt đối không thể làm được, tôi tuyệt đối sẽ không vì loại chuyện này từ bỏ sự nghiệp!"

Lão Hàn nghe cô ta nói xong, tràn đầy cảm xúc, lông mày anh ta thoáng nới lỏng.

"Tôi biết rõ bình thường cô cũng không dễ dàng, nhưng bây giờ cô đến cũng vô dụng, lần này nhất định không thu hoạch được gì."

Lê Uyển Nhân cúi đầu xuống, qua một lát nói: "Ít nhất trước tiên vượt qua cửa ải này, lần này Vạn Khôn cũng tới, tôi không thể không làm gì trước mặt anh ta."

Lão Hàn thở dài.

Lâm đ*o Hành nhếch miệng, im lặng ăn kem Giai Bảo mua.

Lê Uyển Nhân lại nói vài câu, mới nói: "Thầy Xá, mấy ngày nay hai người ở nơi nào?"

Lão Hàn nói: "Chúng tôi ở trên du thuyền."

"Du thuyền? Vậy chỗ đó còn phòng trống không?" Sợ anh ta hiểu lầm, Lê Uyển Nhân lập tức giải thích, "Lần này chỉ có tôi và Vạn Khôn tới, tôi lo... sẽ xảy ra chuyện không tốt."

Lão Hàn chưa từng nghĩ tới phương diện này, nghe vậy, anh ta cau mày nói: "Chín phòng trên thuyền đều đủ người mất rồi."

Lê Uyển Nhân "A" một tiếng, có chút thất lạc và mờ mịt, không biết tiếp theo nên làm thế nào bây giờ.

"Cô muốn tìm chỗ ở sao?"

Lão Hàn và Lê Uyển Nhân nhìn về phía người nói chuyện, Lão Hàn giới thiệu: "Đây là Ân Hồng quản lý công ty du lịch."

"Xin chào, quản lý Ân." Lê Uyển Nhân nói.

Ân Hồng nói: "Xin chào, tôi vừa nghe được cô nói muốn tìm chỗ dừng chân?"

"Đúng vậy." Lê Uyển Nhân nhìn Lão Hàn, "Nhưng du thuyền của mọi người không còn phòng trống rồi."

"Vốn là không có." Ân Hồng cười nói, "Chúng tôi vốn đang chờ năm khách, bởi vì chuyến bay đến trễ nên chưa đến, vừa rồi tôi nhận được thông báo, ba vị người Pháp hủy bỏ hành trình, cho nên phòng trống rồi. Hiện tại tạm thời mất ba người, giá cả cũng ưu đãi hơn không ít, không biết cô có muốn ở không?"

Lê Uyển Nhân vui vẻ: "Thật sao?”

Lê Uyển Nhân từ chỗ Ân Hồng tìm được chỗ dừng chân, Lão Hàn ho khan một tiếng, hỏi Lâm đ*o Hành: "Hiện tại..."

Lâm đ*o Hành ăn xong kem, ném giấy cho Lão Hàn, nói: "Anh có thể đuổi cô ta rời khỏi thuyền sao?"

"Mua bán kinh doanh, tôi cũng không phải bác lái đò." Lão Hàn nói, "Trên thuyền trùng hợp có phòng trống, cái này ai nghĩ ra được!"

"Vậy là được rồi."

"Cái gì được rồi?"

"Thuận theo tự nhiên thôi." Ăn kem giúp hạ hỏa, Lâm đ*o Hành không muốn tự tìm phiền não, anh nói, "Chúng ta nên làm gì thì cứ làm."

Lão Hàn gật đầu: "Được."

Mặt trời nhanh chóng xuống núi, đoàn người nên trở về thuyền rồi, Lê Uyển Nhân trở về thông báo cho Vạn Khôn, đoàn du lịch đợi hơn 10 phút, hai người cuối cùng đã đến.

"Ha, lão Vạn!" La Dũng Cần vui vẻ.

Vạn Khôn sửng sốt, "Ôi —— La Dũng Cần?"

"Đã lâu không gặp!"

"Đã lâu không gặp, đã lâu không gặp, gần đây anh thế nào?"

Hai bên vừa ôn chuyện, vừa theo hướng dẫn viên du lịch trở lại trên thuyền máy, tiến về du thuyền phía trước.

Giai Bảo và Lâm đ*o Hành đi chung, cô hỏi: "Người này cũng là đồng nghiệp cũ ở đài truyền hình?"

Lâm đ*o Hành gật đầu: "Ừ."

"À..."

Mọi người đã lên du thuyền, sắc trời dần tối, qua một lát, Ân Hồng vỗ tay nói: "Hai khách hàng trễ chuyến bay cuối cùng cũng tới rồi."

Khách hàng mang theo vali đi vào, nhìn dáng vẻ là một đôi mẹ con, người mẹ khoảng bốn mươi năm mươi, người con tầm mười bảy mười tám tuổi.

Bà ta vừa vào cửa, La Dũng Cần đã kêu một tiếng: "Phạm Lệ Na?!"

Phạm Lệ Na sững sờ, "La Dũng Cần?" Quét mắt nhìn bốn phía, "Ồ, Vạn Khôn, anh cũng tới nơi này du lịch? Trùng hợp như vậy? —— Ồ, cậu là… Lâm đ*o Hành?"

Lúc này, Lâm đ*o Hành, Vạn Khôn, La Dũng Cần đều im lặng.

Tiệc chào mừng nửa tiếng sau cử hành, đa số mọi người đều mong chờ.

Du thuyền dừng trên biển, cách bờ không xa, rời xa thành thị hải đảo ồn ào, nhìn không thấy ngọn đèn dầu, chỉ có thể nhìn thấy trăng sáng và trời đầy sao.

Lâm đ*o Hành đứng trên boong thuyền hóng gió, tiếng bước chân đến gần sau lưng.

"Tách ", một điếu thuốc châm lên.

"Này?" Lão Hàn đưa điếu thuốc cho anh.

Lâm đ*o Hành dừng một chút, sờ điếu thuốc.

Lão Hàn nhíu lông mày.

Lâm đ*o Hành để thuốc gần mũi ngửi mùi, thấp giọng nói: "Từ hôm nay anh nghe được nhiều nhất là gì?"

"... ‘thật là trùng hợp’." Lão Hàn nói.

Lão Hàn quay người, nhìn về phía ngọn đèn dầu duy nhất trên tàu, nói: "Cái này cũng thật trùng hợp." 
Bình Luận (0)
Comment