Ngục Trừng Nhi cảm giác mình đang trong một giấc mộng, trong mộng nàng trở lại khi còn bé, Mặc Dạ cùng với nàng du ngoạn trong hoa viên, nàng cao hứng cười.
Cảnh tượng đột nhiên thay đổi, nàng khóc lóc rối rít tiễn Mặc Dạ, lại không biết lần này lên núi học tập võ nghệ, chính là từ biệt tận năm năm.
Đợi đến khi Mặc Dạ quay lại, nàng đã trở thành tiểu cô nương mười một, mười hai tuổi, Mặc Dạ so với trước kia còn an tĩnh hơn, nhưng cũng khác trước kia, trên người từng có lệ khí, dần dần chuyển thành trầm ổn, nội liễm.
Mặc Dạ cũng không vui vẻ cười to như trước nữa, chẳng qua khóe môi chỉ nhếch lên nụ cười thản nhiên nhìn nàng, sau đó, trong mắt nàng cũng có Mặc Dạ. Một năm lại một năm lớn lên, mỗi lần nàng quay đầu lại, luôn nhìn thấy hắn.
Trong mộng lại trở về đêm hôm đó, nàng nhắm mắt giả vờ ngủ say, bên tai nghe được tiếng cười của Mặc Dạ, tiếng cười kia bao hàm một loại cảm xúc nàng không biết, để cho nàng đỏ mặt liên tục, trong lòng bị khuấy động thật nhanh.
Cảnh lại chuyển, trong giấc mộng xuất hiện một nữ nhân chán ghét, thay thế vị trí của nàng, dùng âm thanh kiều mỵ, bề ngoài xinh đẹp, ở bên Mặc Dạ.
Nàng rất đau lòng, rất khổ sở, Mặc Dạ đối với nữ nhân kia khác biệt, nàng không nói ra, nhưng có thể cảm thấy được, không dưới một lần nữ nhân kia nói lời chọc giận hắn, thế nhưng hắn chỉ nhẫn nại. Không giống trước kia, chỉ cần cô nương nào trong các có ý với hắn, hắn sẽ lạnh lùng thẳng thắn từ chối.
Lần này không giống. . . . . .
"Trừng Nhi, Trừng Nhi, muội đã tỉnh?" Mặc Dạ nhìn đôi mắt đóng chặt của nàng động động, hẳn là đã tỉnh.
Ngục Trừng Nhi nghe được âm thanh của hắn, trong lòng vừa mỏi vừa đau, rất trẻ con nghiêng đầu đi, dùng chăn đắp kín mặt, thuận tiện lấy góc chăn lau đi nước mắt vừa rơi xuống.
"Trừng Nhi, muội hãy nghe huynh nói." Mặc Dạ cảm thấy buồn cười không thôi đối với hành động của nàng. Hắn có nhìn ra tâm trạng khác thường của nàng, do gần đây không có thời gian để nói rõ với nàng, hôm nay bị Hồng Đình náo loạn như vậy, cũng nên nói cho rõ ràng rồi.
Nàng không muốn nghe! Đang chuẩn bị dùng chăn bịt kín đầu, tựa như muốn nứt ra, vừa rồi một màn hắn và Hồng Đình thân mật ôm nhau kia, đâm lòng nàng bị thương thật sâu, nàng đã chính mắt thấy Hồng Đình quần áo xốc xếch ngã vào trong ngực hắn, hắn còn muốn nói gì? Với võ nghệ của hắn, nếu như không nguyện ý, hoàn toàn có thể đẩy Hồng Đình ra.
Mặc Dạ không miễn cưỡng Trừng Nhi, cách chăn, vỗ nhẹ lưng nàng, "Trừng Nhi, Hồng Đình và huynh, không phải như muội nghĩ." Hắn biết tại sao Hồng Đình phải làm ra mấy động tác kia, cũng là vì hắn.
"Gạt người!" Âm thanh buồn bực ở trong chăn vang lên.
Mặc Dạ cười cười, "Muội còn nhớ ta vì cái gì mới đi học võ công không?"
Người ở trong chăn yên tĩnh một lát, sau đó giật giật.
Hắn thấy thế, tiếp tục nói: "Trước kia huynh đã từng nghĩ, tại sao huynh được sinh ra trên đời này? Nếu như cha mẹ huynh không quan tâm huynh, tại sao muốn sinh huynh ra? Để cho huynh trải qua cuộc sống như thế?"
Ngục Trừng Nhi đang che chăn không nhìn thấy vẻ mặt hắn, nhưng nghe ra tia khổ sở trong giọng điệu của hắn, cuộc sống trôi qua trước khi Mặc Dạ tới Tứ Quý các là cái dạng gì, nàng từng nghe mẹ kể một chút.
"Trước khi gặp muội, huynh chưa bao giờ biết thì ra lại có người có thể cười ấm áp đến như vậy, thời điểm vừa đến Tứ Quý các, huynh không muốn mở rộng tim mình, bởi vì huynh không muốn thất vọng lần nữa.
Cho đến một lần kia, muội bởi vì huynh mà bị thương, huynh mới biết muội thật lòng đối với huynh, cho d'đ/l'q/đ nên huynh quyết định nếu như đã thực tâm đối với tốt với muội, muốn coi muội như muội muội ruột thịt thương yêu vĩnh viễn, không xa rời nhau?"
Muội muội ruột thịt? Tim Ngục Trừng Nhi co lại đau đớn.
"Cuộc sống tập võ trên chân núi rất khổ, mỗi lần chống đỡ không nổi, huynh đều nghĩ đến muội, nghĩ tới trở về gặp muội, cứ nghĩ như thế, một năm rồi lại một năm qua đi, huynh nhìn vào muội mỗi năm một lớn, từ từ, huynh phát hiện mình không có biện pháp coi muội là muội muội ruột để đối đãi nữa.
Bởi vì, ta phát hiện mình luôn không nhịn được mà nghĩ muốn đến gần nàng, nhìn nàng cười ta liền vui vẻ, nhìn nàng khóc ta thấy đau lòng, đặt nàng trong lòng từ từ bỏ vào đáy lòng, Trừng Nhi, nàng hiểu ý ta không?"
Chăn giật giật, Mặc Dạ đưa tay nhẹ nhàng vén cái chăn đang che đầu nàng lên, thấy gương mặt đỏ bừng của nàng, ánh mắt nhu hòa ngưng đọng nhìn nàng.
"Trừng Nhi, ta sẽ không ép nàng, chúng ta từ từ đi, nàng còn nhỏ, chúng ta có rất nhiều thời gian." Hắn muốn che chở nàng từ từ lớn lên, sau đó tất cả những xinh đẹp của nàng sẽ thuộc về hắn.
Ngục Trừng Nhi không biết hiện giờ có cảm giác gì, chỉ thấy trướng đầy trong ngực, buồn cười, nước mắt không nhịn được lại rớt xuống.
Lần này, nàng thấy rất rõ tình cảm trong đáy mắt Mặc Dạ, đáy lòng chua xót đau đớn, là trước kia nàng chưa từng chú ý tới ư, Mặc Dạ luôn dùng ánh mắt này canh chừng nàng sao?
Nàng nghĩ đến chuyện tình vừa rồi, "Vậy. . . . . . Hồng Đình. . . . . ." Nói đến nữ nhân kia, giọng nói không khỏi chua chua.
Mặc Dạ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm kia, cười nhẹ, dưới ánh nhìn soi mói nổi giận của nàng, hắn giơ tay lau nước mắt trên má nàng, "Hồng Đình và ta, không phải như nàng nghĩ."
Ngục Trừng Nhi cắn môi, "Thế là như thế nào?" Không phải nàng hẹp hòi, chẳng qua sợ thái độ mập mờ Hồng Đình đối với Mặc Dạ, hơn nữa Mặc Dạ rất dễ dàng tha thứ cho nàng ta.
Mặc Dạ biết nếu không nói rõ ràng, đáy lòng nàng nhất định sẽ có vướng mắc."Nàng biết sư phụ Nguyên Chấn của ta không?"
Ngục Trừng Nhi gật đầu một cái.
Mặc Dạ suy nghĩ một chút rồi mở miệng: "Hồng Đình là hài tử của sư phụ, ban đầu ta lên núi bái sư thuận lợi như vậy, có một phần là nhờ Hồng Đình. Lúc Hồng Đình nhỏ, từng bị ăn mày bắt đi, sư phụ tốn mấy năm mới tìm lại được Hồng Đình, Hồng Đình và ta. . . . . . có chút giống nhau."
Ngục Trừng Nhi sửng sốt. Giống nhau? Khi còn bé Mặc Dạ từng bị bán vào tiểu quan quán, a, Hồng Đình kia cũng không phải là bị bán vào. . . . . . Nàng hít một hơi, che miệng không biết nói gì.
Nàng biết có nhiều thanh lâu mua các tiểu cô nương từ lũ ăn mày hoặc bọn buôn người, sau đó bắt đầu bồi dưỡng từ nhỏ, đợi khi họ đến tuổi, sẽ bắt đầu cho các nàng tiếp khách. Tứ Quý các mặc dù cũng là thanh lâu, nhưng chưa từng làm ra loại chuyện như vậy, mẹ mở Tứ Quý các này, có thể nói đây là nơi chứa chấp rất nhiều nữ nhân đáng thương.
Các cô nương ở Xuân các, Hạ các, chỉ cần có bản lĩnh, tùy thời đều có thể chuộc thân rời đi, các cô nương ở Thu các số tương đối khổ, có rất nhiều người còn lại là tự nguyện kiếm tiền từ da thịt, mẹ không hề cưỡng bách họ. Đông các ban đầu cũng không d/đ.l,q'đ có dự định mở thành tiểu quan quán, là năm đó Mặc Dạ quản trong tiểu quan quán, sau lại không biết đắc tội quý nhân phương nào, bị người ta chiếm rồi, tiểu quan bên trong nháy mắt mất đi chỗ dựa, bị đối đãi giống như dê bò mặc người xâm lược.
Khi đó, là Mặc Dạ xin mẹ đón những tiểu quan kia, dù nói thế nào, dù sao ở lại trong Tứ Quý các cũng tốt hơn rất nhiều so với bị để mặc cho người khác ức hiếp, thế nên Đông các trong Tứ Quý các mới bị biến thành luyến đồng quán, nhưng nếu có bản lĩnh rời đi, mẹ cũng không ngăn cản, có tiếp hay không, mẹ vẫn không bức bách.
Nếu Hồng Đình từng bị bán vào thanh lâu, nàng đã hiểu tại sao trên người Hồng Đình luôn có một loại cảm giác mị hoặc khó tả, đây là do bị huấn luyện ra.
Ngục Trừng Nhi hiểu rõ gật đầu, vốn là đang có bộ dáng ghen tuông, cũng trở thành thông cảm.
Mặc Dạ cong cong khóe miệng."Nàng hiểu lầm."
Nàng không hiểu nhìn hắn. Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?
Ngũ quan luôn lạnh lùng của Mặc Dạ khó xuất hiện được một tia ranh mãnh, cười, "Trước kia Hồng Đình. . . . . . cũng giống ta, bị bán vào tiểu quan quán."
Ồ, hoá ra là như vậy, Ngục Trừng Nhi gật đầu một cái, sau đó đột nhiên cứng đờ, ngạc nhiên nhìn hắn, "Tiểu, tiểu quan quán?" Tiểu quan quán không phải chỉ thu toàn nam đồng sao? Nói như vậy. . . . . .
"Tên Hồng Đình vốn gọi là Nguyên Hồng Đình, Hồng trong kế hoạch lớn đại triển hồng, Đình trong đình đài, hắn là nam."
Ngục Trừng Nhi trợn to hai mắt không dám tin, như bị sét đánh trúng, ngốc luôn.
Mặc Dạ thấy thế cười ha ha. Đây là lần thứ hai Ngục Trừng Nhi nghe được tiếng cười của hắn, nhưng lần này, nàng hận không thể cầm cái chăn trên tay nhét vào miệng hắn.
Tin tức này rõ là. . . . . . quá kinh người rồi!
"Ha ha ha ha. . . . . ." Tiếng cười ngông cuồng, tuyệt không khách khí đâm vào lỗ tai người khác.
Ngục Trừng Nhi tức giận nhìn chằm chằm tên thiếu niên đang phát ra tiếng cười chói tai như thế, một đôi mắt to nhìn trên bàn, chọn quả quýt to nhất, dùng sức đập lên người thiếu niên.
Thiếu niên thân thủ thoăn thoắt, xoay người nhận lấy quả quýt, tùy tiện ngồi bên cạnh nàng, bóc vỏ quýt nhét vào miệng, "Thẹn quá hoá giận sao?" Trong miệng ăn quýt, nói mơ hồ không rõ.
*****
Thô lỗ như vậy, đâu còn kiều mỵ như trước nhìn thấy? Không sai! Thiếu niên này chính là Hồng Đình đã khôi phục nam trang, phải nói là Nguyên Hồng Đình mới đúng.
"Ngươi câm miệng!" Ngục Trừng Nhi hoài nghi ban đầu là do mắt mình có vấn đề, làm sao lại nhìn hắn thành nữ?
Nguyên Hồng Đình mặc kệ ý định rối rắm của nàng, mặt rất mừng rỡ, "Ai, ngươi có biết từ nhỏ ta đã nghe sư huynh nói về ngươi hay không." Tuy hắn là con trai của Nguyên Chấn, nhưng d.đ.l.q.đ bái sư muộn hơn Mặc Dạ, nên bối phận là sư đệ.
Ngục Trừng Nhi nghiêng đầu nhìn hắn, "Nói về ta?"
"Đúng vậy, thời điểm trước kia trên chân núi, sư huynh thường nói có một tiểu nha đầu đối với hắn rất tốt, cho nên hắn cũng muốn đối tốt với nàng." Nguyên Hồng Đình lười biếng nói.
Ngục Trừng Nhi mặt đỏ lên, "Nào có." Tính tình nàng khi còn bé giống như Đại tỷ, rất kiêu ngạo.
Giọng điệu Nguyên Hồng Đình đột nhiên thay đổi, ánh mắt canh chừng nàng trở nên âm hiểm ngoan lệ."Sư huynh vẫn luôn đặt ngươi ở trong lòng, tốt nhất ngươi đừng làm sư huynh thương tâm!"
Ngục Trừng Nhi sửng sốt, không hiểu đột nhiên tại sao hắn trở nên đáng sợ như vậy!
Nguyên Hồng Đình lạnh lùng cười một tiếng, trong nụ cười đó có chứa sát khí, lúc này mội cái tay thò ra, vỗ một phát vào cái ót hắn.
"Không được hù dọa nàng!" Mặc Dạ vừa vào trong vườn, liền nghe thấy sư đệ nói vậy.
Hàn khí đang lượn lờ quanh Nguyên Hồng Đình bỗng chốc biến mất sạch sẽ. Khóe miệng hắn lại giương lên, một khuôn mặt tươi sáng như ánh mặt trời cười, "Nói đùa mà thôi." Phẩy phẩy tay, hắn vừa đứng dậy rời đi vừa nói: "Ta ở lại sẽ quấy rầy."
Mặc Dạ ngồi bên người nàng, sờ sờ tay nhỏ bé của nàng có chút lạnh, "Đừng để ý đến hắn, hắn nói đùa một chút thôi." Hắn tưởng nàng bị doạ sợ.
"Muội không sao." Ngục Trừng Nhi lắc lắc đầu, chậm rãi hỏi, "Tình cảm của Hồng Đình và huynh rất tốt?" Nàng cảm thấy cảm giác vừa rồi của Hồng Đình, rất giống Mặc Dạ khi còn bé.
"Ừ, nàng quên ta ở chân núi đợi năm năm sao?" Nhớ tới chuyện cũ, đáy mắt hắn nổi lên tia tưởng niệm, "Ma Nhi là nữ hài tử, mặc dù đồng môn, nhưng thời điểm tập võ không thể so sánh cùng với ta, trong một năm chỉ có bốn tháng nàng ở trên núi, còn lại chỉ có ta và Hồng Đình."
"Thì ra là như vậy." Nàng suy nghĩ một chút, đột nhiên có chút ấn tượng đối với kiểu ăn mặc nữ trang của Hồng Đình, hình như chừng hai năm trước, khi hắn được an bài trở thành cô nương của Hạ các, à, khi đó sư phụ của Mặc Dạ đã mất, không trách được vì sao Hồng Đình đi theo Mặc Dạ.
"Lời Hồng Đình nói nàng đừng để trong lòng, hắn. . . . . . chịu rất nhiều khổ rồi." Ánh mắt Mặc Dạ buồn bã. Chỉ có người từng ở cái loại địa phương đó, mới biết cái loại địa phương đó có bao nhiêu đáng sợ, chớ nói gì thời điểm tìm được Hồng Đình trở về đã mười tuổi rồi. Ở trong tiểu quan quán, hài tử bảy, tám tuổi sẽ phải học cách tiếp khách, hắn tự mình liều mạng mới có thể thoát khỏi nơi đó, bằng không chỉ sợ trên đời này không có ai là Mặc Dạ.
"Ừ, muội hiểu rõ." Nhìn thần sắc chán nản của hắn, biết hắn lại nghĩ tới chuyện lúc trước, Ngục Trừng Nhi âm thầm trách cứ bản thân quá vô ý, lập tức đổi đề tài, "Mặc Dạ, Nhị tỷ còn chưa tìm được Nam Vương sao?"