Khẩu Ak Ta Bá Chủ Thế Giới Song Song Cổ Đại

Chương 55


2 người cúi xuống mà hành lễ với Bân, Bân đi xuống nâng 2 người này đứng lên, Bân nói:
-Quên mất 2 người tự giói thiệu bản thân mình đi?
Thằng lớn nói :
-Thưa công tử tôi tên Vương Thắng, người Hán, người Phúc Châu
Thằng nhỏ nói:
-Thưa công tử tôi tên Tống Yên, cha là người Hán, mẹ là người Mân Việt, cũng ở Phúc Châu
Bân biết Phúc châu là Phúc Kiến hiện nay, vì hắn đi công cán và du lịch Phúc kiến khá nhiều lần, dân số ở đây tạp nham cả người Bách Việt Lẫn Hán và 1 số dân tộc khác.

Nhưng hồi hắn tìm hiểu thì người Hán chạy xuống vùng Phúc Kiến này các triều đại trước ko nhiều, Bắt đầu khi Nhà Tấn của dòng họ Tư Mã sụp đổ thì dân Hán chạy xuống đây nhiều.

Lúc đó những người nhập cư này chủ yếu đến từ tám dòng họ ở miền trung Trung Quốc: Lâm, Hoàng, Trần, Trịnh, Chiêm, Khâu, Hà và Hồ.

Sau khi đến thời Nam Bắc triều,thì càng có nhiều người Hán di cư xuống nên nhà Vương gia mới cắm dùi được đất này.

Bân tiếp tục nói:
-Bân giờ ta chưa thể nói với các ngươi về thân phận cũng như mục đích, tôn chỉ hoạt động của bọn ta, tất cả sẽ được biết khi chúng ta tiêu diệt Hoàng Nanh.

Hiện tại các ngươi sẽ cùng chúng ta làm lễ gia nhập và tuyên thệ trung thành với tổ chức.

Đã rõ chưa.
Cả 2 cùng đồng thanh hô:
-Rõ
Hương án được bày bên trong, bên trên có 1 bát hương và 2 cây đèn cầy, bên trên có 3 chén rượu, bàn thờ được dựa sát tường, bên trên không có bài vị của ai mà có lá cờ đỏ sao vàng.

Lá cờ này hắn mua trên Hà nội, tính đi phượt đến chỗ mấy điểm cao vừa quay video vừa cầm cờ Tổ quốc vẫy vẫy như mấy video đăng trên mạng.

Không ngờ bây giờ lại có tác dụng, hắn mua chục cái để đi nước ngoài cầm vẫy hoặc tặng cho anh em bạn bè trên đường nên ko có sợ thiếu.

Bân nói:
-Hôm nay, tôi Hoàng Đức Bân kết nạp 2 người anh em là Vương Thắng và Tống Yên vào tổ chức.


Từ bây giờ 2 người anh em này là người của tổ chức, họ sẽ đi theo tôn chỉ và mục đich hoạt động của tổ chức
-Giờ 2 người nói theo ta:
-Dưới lá cờ Tổ quóc, chúng tôi tuyên thệ thề nguyện trung thành với Tổ quốc, chiến đấu vì nền độc Lập tự do cho Tổ quốc.

Khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng.

Nguyện hiến dân cả cuộc đời mình cho Tổ quốc.
Vương Thắng và Tống Yên lúc nghe Bân nói đã lờ mờ hiểu ra cái tổ chức này là gì rồi nhưng vẫn theo giọng điệu của Bân mà nói :
-Dưới lá cờ Tổ quóc, chúng tôi thề nguyện trung thành với Tổ quốc, chiến đấu vì nền độc Lập tự do cho Tổ quốc.

Khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng.

Nguyện hiến dân cả cuộc đời mình cho Tổ quốc.
Khi tuyên thệ xong lúc Bân lấy hương bọn chúng cắm vào bát hương thì 2 thằng này bắt đầu hiểu rõ tổ chức này rồ.

Bọn chúng nghĩ đây có thể là tổ chức phục quốc nào đó hoặc tổ cức bí mật của quốc gia nào đó.

Tống Yên nói thầm với Vương Thắng rằng:
-Đệ thấy bọn họ từ đầu đến giờ đều nói tiếng Việt.
Vương Thắng lúc này mới sốc, hắn sao lại ko nghĩ ra chứ, đám này chắc chắn là tính kế phản lại nhà Tùy để lập lại quốc gia cho người Việt, đám người Việt này thường hay nổi dậy khởi nghĩa chống lại triều đình để thành lập lại cổ quốc của bọn họ.

Cổ quốc của họ nghe nói thành lập cùng thời với nhà Hạ, sau 2000 năm thì bị nhà Hán tiêu diệt, từ nhà Hán đến giờ họ khởi nghĩa liên tục lúc giành độc lập rồi lại bị người Hán chiếm.

Mới gần đây tụi nó mới độc lập mấy chục năm thì bị Đại Tùy bón hành và quay lại quỹ đạo cũ, bây giờ tụi nó lại muốn phản loạn,à không là khởi nghĩ độc lập lại.

Bây giờ 2 đứa đã đạp chân lên thuyền rồi , cắt máu ăn thề rồi, người xưa cực kì coi trọng lời thề, vì lời thề mà cả tính mạng cũng như gia đình cũng ko tiếc.

Bọn hắn lên thuyền rồi bây giờ mấy người này chưa tiêu diệt được Hoàng Nanh hắn thôi không tham gia có tính trái lời thề không nhỉ.

Nhưng bọn chúng lại nghĩ lại đến số vũ khí như thần tích mà đám này dùng thì có vẻ khá và có thể tiêu diệt Hoàng Nanh.


Vương Thắng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy mình phải đi theo, vì vũ khí thần tích này khả năng cao sẽ thành công khởi nghĩa giành độc lập, lúc đấy mình là khai quốc công thần, hiển vinh đời đời con cháu.

Bọn hắn quyết định đi theo đến cùng vì đằng nào cũng chết,theo đám này có khi còn sống mà sau này vinh hiển đời đời.
2 đứa thắp nhang, khấu đầu, đổ rượu có máu ăn thề vào bát hương, cái này Bân quán triệt với lính mình vì máu người ko ai biết có bao nhiêu mầm bệnh như vi khuẩn, vi rút nên uống vào có khi nhiễm bệnh từ máu và nước bọt thì bỏ mẹ.

Sau khi làm lễ gia nhập, Bân cho mọi người mở tiệc tảy trần cho 2 thằng này, thuyền cũng đã đi ra biển về căn cứ muối lậu ven biển.

Bữa tiệc tảy trần không chỉ có cơm trắng mà có những đồ ăn ngon mà 2 thằng này chưa từng được ăn, chúng ăn như hổ đói éo quan tâm đến ai nữa rồi.

Mỗi thằng được 2 chai coca, chúng nó uống ừng ực, thằng thì vừa uống vừa khóc, thằng thì vừa ăn vừa khóc vì bọn chúng bây giờ mới được ăn bữa cơm của người tự do.
Trên tàu bây giờ thì bọn nhận vàng đang nằm tĩnh dưỡng bệnh ở trong phòng, được ăn uống đủ chất và thuốc truyền chả khác nào thần dược, chăm sóc y tế, bọn này khỏe nhanh gấp đôi, gấp 3 bình thường.

Trên sàn tàu thì 2 thằng mới đầu nhập đang được giảng giải 2 thứ là súng ak47, đạn, bọn chúng được dạy cách lau, bảo quản, tháo lắp súng đạn, chỉ 2 tiếng là chúng đã thành thạo các công tác này.

Sau đó là cách sử dụng và lắp đạn, lên đạn, chúng có 1 ngày để học thuộc và sử dụng thành thạo tất cả công tác đấy.

Sang ngày thứ 2 chúng được học cách ngắm bắn và thử cho chịu sức giật của nó bằng đạn mã tử, chiều thì 2 thằng bé được cho cách bắn súng bằng đạn thật với 10 viên ở chế độ phát 1.
Đến tối thì họ đã ghé được Quảng Nam của Lâm Ấp, tối hôm nay bọn đag được chăm sóc Y tế cũng đã được kiểm tra toàn diện cho uống thuốc, ăn uống đầy đủ để mai cho bọn này xuống tàu tại Lâm Ấp tự tìm đường sống khác.

Tay to mồm nhất đã được tiễn về ông bà ông vải khi hắn đang hò hết và chịu tra tấn bằng vật lí cũng như tâm lí lần nữa để lấy thông tin, xong việc thì bân cho hắn 2 liều thuốc ngưng thở và giãn cơ cho hắn ra đi nhẹ nhàng rồi ném xuống biển.

Cuộc tử hình được đám người dưỡng bệnh chứng kiến từ đầu đến cuối, bọn chúng chưa bao giờ chứng kiến cuộc tử hình mà người ra đi nhẹ nhàng đến thế, nếu như bọn hắn sắp chết mà thống khổ thì có 1 liều thuốc này mà ra đi thanh thản thì cũng mãn nguyện.

Nhưng bọn hắn cũng chứng kiến sự khủng bố của Bân, dù tra tấn hay chăm sóc y tế, thuốc men, vũ khí, bọn chúng sợ con người này.

Sáng hôm sau bọn cướp biển sau khi được bác sĩ của Bân chô uống thuốc men , băng bó tử tế và ăn 1 bữa sáng thịnh soạn thì Bân bắt đầu chia vàng theo đầu người, mỗi người cầm mấy thỏi vàng rồi rời đi.
Bỗng nhiên có 1 người trả vàng lại, sau đó là 2,3 người rồi cuối cùng là 6 người bỏ vàng lại, họ quỳ xuống, lão già nhất trong nhóm nói bằng tiếng Việt :
-Thưa công tử, chúng tôi hôm qua đã họp với nhau, trong tất cả huynh đệ bị bắt thì có 6 người chúng tôi nguyện ý ở lại cùng đại nhân ra sức, dù dầu sôi lửa bỏng cũng không từ..

Bân khó hiểu nói:
-Sao tự dung lại đầu phục ta thế này.

Các ngươi đầu óc có vấn đề à.
Lão già nói:
-Mấy hôm nay qua việc công tử chăm sóc chúng tôi thì chúng tôi thấy ngài không phai là 1 người tàn nhẫn, ngài rất quan tâm thuộc hạ khi mà cho họ ăn uống những món ăn mà chính tôi mơ không dám.

Điều kiện chăm sóc thuốc thang rất tốt, ngài giữ lời hứa thả cho chúng tôi 1 con đường sống.

Chúng tôi thấy ngài là người đáng để chúng tôi đi theo, chúng tôi nguyện theo ngài vì chúng tôi cũng là người Việt.
- Chúng tôi không nhận vàng, chúng tôi muốn cùng ngài xây dựng giang sơn cho người Việt chúng ta.
Bân cũng giật mình khi thấy lão già này nói điều này vì hắn và người của hắn ko 1 ai nói ra mà lão ta đã đoán được hết tất cả.

Bân nói:
-Sao ngươi biết?
Lão già :
-Thưa công tử, đầu tiên chúng tôi thấy các vị nói chuyện với nhau tò bằng tiếng Bách Việt.

Tôi là tộc người Lê Việt mặc dù khó nghe hơn tiếng các vị nhưng lời các vị nói tôi lại nghe rõ ràng.

Vì vậy tôi biết các vị là người Việt
-Các ngài lại có những vũ khí uy lực mạnh kia, lại còn buôn 1 lượng lớn ,uối có phẩm chất cao nhất.

Đội quân của ngài ngoài vũ khí còn có khí chất của quân nhân, chưa kể với số lượng lớn này.

Nói thật với những điều kiện này lại là người Việt nữa thì ngoài tạo phản và thành lập quốc gia cho người Việt như ước mơ bao vị tổ tiên nước Việt thì đứng là chả có lí do nào khác nữa.
Bân thấy lão này đầu óc khác hẳn vẻ bề ngoài hầm hố, ai bảo loại võ biền là loại não phẳng chân tay thay đầu óc chứ, ngày xưa bao danh tướng nước Việt đều văn võ toàn tài sao, vừa đánh giặc vừa quản lí đất nước.

Thời xưa có thể nhiều người không biết chữ thất học, không biết chữ nhưng không có nghĩa là người ta ngu hay kém thông minh hiểu biết.

Trong nho giáo có câu nói đi ngàn dặm đường hơn đọc vạn cuốn sách không phải không có lí.

Nhiều người thông minh dù thất học nhưng họ học thông qua các kinh nghiệm cuộc sống, những bài học họ học lỏm hoặc tự đúc rút thông qua kinh nghiệm bản thân cũng như cách để ý những chi tiết xảy ra, vì đối với họ đây là bài học sinh tồn.

Thế nên mpowis có chuyện Chu Nguyên Chương từ nhà sư và ăn mày mà làm vua, Triệu Khuông Dẫn từ lãng tử mà làm vua nhà Tống, Lưu Bị từ tay bán giày cỏ mà lập nên nhà Thục Hán.


Nhà Trần từ những người đánh cá mà lập nên cơ đồ, Đinh Bộ Lĩnh từ trẻ chăn trâu mà thống nhất 1 sứ quân.

Tóm lại ko được khinh thường bất cứ ai dù người ta lúc này địa vị xã hội thấp hay trình độ học vấn không có, thế giới không thiếu những tỷ phú lập nghiệp từ 2 bàn tay trắng hay trình độ học vấn thấp.

Lão già đang đứng trước mặt Bân là minh chứng cho điều này, tuy mang tiếng cướp biển nhưng có thể do thời thế mà lão ko phát huy tài năng của mình nhưng lão lại có cái nhìn tinh minh hơn nhiều so với nhiều kẻ có học.
Bân cười lớn, sau đó tới vỗ vai lão già này, dỡ hắn đứng dậy nói:
-Tốt, quả nhiên tuổi cao trí càng cao mà, lão cho ta 1 bất ngờ đấy.

ta chấp nhận các ngươi vào tổ chức.

Nhưng các ngươi có ước muốn gì không?
-Ta từng nghe 1 người bạn giang hồ có biệt hiệu Hùng cá rô ( xem Người Phán Xử biết thông tin) nói khi anh xin ông trùm giang hồ mà anh ta trung thành phục vụ:
-“Phải cống hiến trước rồi mới xin xỏ”
-Các ngươi đã cống hiến cho ta bằng cách đưa hết toàn bộ thông tin các ngươi biết về Hoàng Nanh.

Thế nên giờ có điều gì xin xỏ thì nói luôn đi ta đáp ứng trong phạm vi sức lực của ta.
Cả đám bắt đầu nhìn nhau bắt đầu chụm đầu bàn bạc sau đó đó Bân nói:
-Từng người nói lên yêu cầu bản thân, cống hiến xong rồi mới xin xỏ nhưng ta cũng có câu ngược lại là “ phải thỏa mãn ước vọng của cấp dưới thì mới yêu cầu họ trung thành với mình được” thế nên nói đi.
-À! Nhớ xưng tên , tuổi và quê quán
Lão già nói trước:
-Thưa công tử tôi tên Lê Bống vì mẹ nghén cá bống lúc mang bầu tôi, năm nay 33 tuổi, quê Nhai Châu
Bân xua tay nói:
-Dừng! Dừng! ông đùa tôi đấy à! Nhìn ông thế này mà 33 tuổi, tôi thấy ông 55 tuổi thì có.
Lê Bống nói:
-Thưa công tử thực sự tôi 33 tuổi thật mà, hỏi nhiều huynh đệ ở đây đều biết.
Bân:
-Ông đùa à! Mặt ông cũ như thế này mà bảo 33, ai tin,lính tôi chả mấy thằng tin.
Lê Bống:
-Thưa công tử tôi 33 thật, anh em ở đây đều biết, mặt tôi do ra khơi từ bé, khổ cực từ bé, lại để râu nên già trước tuổi.

thực ra tôi vẫn cực kì khỏe mạnh.
Bân nhìn đám tù dưới xác nhận mới tin, mà hắn cũng nhớ lại là thời cổ này ko như thời hiện đại.

Thời hiện đại tuổi nghỉ hưu bắt đầu 60, vậy nên 60 mới tính là già, mới tính mừng thọ lần đầu, chứ thời cổ đại 40 đã mừng thọ và có cháu bế rồi.

Bình Luận (0)
Comment