Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1027 - Chương 1027: Lai Lịch Không Rõ

Chương 1027: Lai Lịch Không Rõ Chương 1027: Lai Lịch Không Rõ

"Bán!"

Chủ quán cắn răng một cái, quyết định đáp ứng, nhưng lúc bàn luận về giá cả, trên mặt lại lộ ra vẻ chần chờ, nói, " Chỉ cần một món pháp bảo là các hạ có thể lấy đi vật này."

Sắc mặt Tần Tang đột nhiên trầm xuống, tức giận nói: "Các hạ đang đùa giỡn ta, hay là nhìn thấy một người cuối cùng cũng hứng thú với vật này, rồi mặc cả đòi giá cao? Không cần nói trong tay tại hạ không dư thừa bảo vật, cho dù có cũng không thể tùy tiện lấy ra đổi lấy một đồ vật không rõ lai lịch, ta thấy ngươi không thực sự thành tâm."

Trên mặt chủ quán lộ ra vẻ xấu hổ, vội vàng gọi Tần Tang lại, lúc này tiếng tranh chấp của hai người cũng đã kinh động đến người khác, chủ quán phất tay bày một cấm chế cách âm, nhỏ giọng nói: "Đạo hữu không nên tức giận, ngươi nhìn kỹ vật này một chút, nhìn như xương trắng, thực ra là một loại chất liệu kỳ dị giống như xương nhưng không phải xương, loại chất liệu này gần như không tồn tại ở Tu Tiên Giới, vì thế nên tu sĩ Kết Đan kỳ chúng ta đều không thể nhìn rõ được. Chỉ mỗi loại chất liệu này thôi, giá trị đã không kém pháp bảo rồi, không nói đến chuyện bên trong còn có thể cất giấu bí mật không cho người ngoài biết."

Nói xong, chủ quán giải tỏa khí tức bản thân, lộ ra bộ dạng vô cùng thảm hại.

"Trước mặt đạo hữu, tại hạ cũng không muốn che giấu. Đạo hữu nhìn bộ dạng của ta bây giờ mà xem, toàn bộ đều do đám người Vu tộc kia ban tặng. Tại hạ tự bạo pháp bảo của bản thân, mới may mắn chạy trốn được, nhặt về một cái mạng, tích góp của bản thân đều dùng để mua đan dược chữa thương, không thể đi mua pháp bảo được nữa. Không có pháp bảo, cho dù thương thế khôi phục, thực lực còn lại mấy phần? Lần này trì hoãn, sợ là tiên đồ càng thêm vô vọng. Đoạn xương trắng này chính là do gia sư lưu lại, có ý nghĩa rất lớn đối với tại hạ, nếu không phải đến đường cùng, cũng không dám động suy nghĩ như thế này."

Cảm giác trước đó của Tần Tang quả thực không sai, người này bị trọng thương nhưng chưa lành.

Xem ra hắn bị thương không nhẹ, uống nhiều đan dược như vậy, khí sắc vẫn không tốt lên.

Nghe được lời nói có vẻ chân tình chân ý của chủ quán, Tần Tang thần sắc hơi ngưng lại, nhưng vẫn không biểu lộ ra, "Ta không cần biết ngươi có vật này như thế nào, các hạ cầm ở trong tay nhiều năm, chắc chắn là biết rõ hơn ta nhiều. Trong mắt của ta, khả năng vật này cất giấu bí mật là không lớn, xác suất là mảnh vụn của một món bảo vật thì cao hơn, nếu có thể tập hợp đủ toàn bộ mảnh vụn thì tất nhiên không cần nói, khối nhỏ còn lại này chắc chắn giá trị sẽ bị suy giảm. Yêu Hải mênh mông, vốn dĩ không thể có khả năng tập hợp lại được, tại hạ đến mua chỉ là để đánh cược vận khí, tìm ra một viên phù bảo."

Tần Tang đem một viên phù bảo đập vào trước mặt chủ quán.

Tần Tang có thể nhìn thấu vật này như vậy, chủ quán sắc mặt buồn khổ, chán nản nói: "Đạo hữu không hổ là tu luyện Tinh Thần Chi Lực, mắt sáng như đuốc. . . Nhưng vật này chắc chắn không phải bảo vật bình thường, thực lực tại hạ tuy kém, cũng không đến mức vì một viên phù bảo mà bán đi nó. Đạo hữu nếu không nguyện ý ra giá cao hơn, tại hạ chỉ có thể chờ đợi giao dịch hội, hoặc là dứt khoát về Hồn Thiên Đảo, nhìn Đảo chủ cũng không có cảm giác hứng thú."

Thần sắc chủ quán vô cùng kiên quyết, không có cách nào để tiếp tục đàm luận.

Mặc dù biết hắn đang phô trương mọi chuyện, Tần Tang cũng không dám cược mặt hàng mà người khác không biết, nghĩ một hồi rồi hỏi: "Các hạ có biết, tôn sư đoạt được đoạn xương trắng này ở nơi nào không?"

Chủ quán lắc đầu nói: "Lúc tại hạ gặp được sư tôn, sư tôn cũng đã đoạt được xương trắng rồi, về sau nghe sư tôn có đề cập qua, hình như là mua được từ giao dịch hội ở Nội Hải, địa điểm cụ thể thì tại hạ cũng không biết rõ. Nếu như biết rõ xuất xứ thì thầy trò bọn ta sớm đã đi tìm rồi, không có khả năng chờ tới bây giờ."

Hóa ra là ở Nội Hải, nhưng mà cũng có thể do Yêu Hải truyền tới.

Tần Tang vốn muốn thông qua người này tra được một ít manh mối, ví dụ như mảnh vụn khác của bảo vật, nếu dùng cái này để tìm được đầu mối thì hắn cũng quá hão huyền rồi.

Nhưng mà, nếu trong tay đã có một cái, thì dù cho thế nào cũng không thể bỏ qua được.

Nghĩ tới đây, Tần Tang lộ ra vẻ mặt khó xử, cảnh giác nhìn chung quanh, nói: "Thứ cho ta nói thẳng, sợ là các hạ không chỉ tìm đến mỗi ta, nhưng mà đều không đàm phán thành công đúng không? Như vậy đi, tại hạ có thể ra thêm một ít, dùng một món pháp bảo đổi. . . Nhưng như chúng ta đã nói trước với nhau, sau khi rời khỏi nơi này, ta tuyệt đối không nhận món bản mệnh pháp bảo này là do ta đưa."

"Bản mệnh pháp bảo?"

Chủ quán khẽ giật mình, hoài nghi nhìn xem Tần Tang, "Bản mệnh pháp bảo của người khác?"

"Còn có thể là của chính ngươi sao?"

Tần Tang cười lạnh, "Các hạ không cần dùng loại ánh mắt này nhìn ta, món pháp bảo này là chiến lợi phẩm ta thu được từ trên người đám Vu tộc, bởi vì không muốn gây phiền toái, cho nên mới nói rõ ràng với ngươi."

Trên mặt chủ quán lộ ra vẻ thấu hiểu, "Dưới thế cục ngày hôm nay, tình huống tương tự không phải số ít, cũng không nghe nói có ai sẽ hảo tâm trả lại, đạo hữu không cần phải lo lắng. Chỉ là. . . Bản mệnh pháp bảo là bảo vật đổi lấy từ chính tính mạng của chủ nhân, nếu được người khác sử dụng, uy lực sẽ giảm nhiều, cái này. . ."

"Đạo hữu chỉ cần tỉ mỉ chăm sóc một thời gian, uy lực pháp bảo sẽ chậm rãi từ từ đi lên, sẽ không thua kém quá nhiều đâu."

Tần Tang khẽ nói: "Một mảnh vụn lai lịch không rõ, đổi được một món pháp bảo. Đạo hữu nếu như lòng tham vẫn chưa đủ, tại hạ chỉ có thể cáo từ."
Bình Luận (0)
Comment