Chương 1047: Săn Thức Ăn
Chương 1047: Săn Thức Ăn
Không có ngoại lệ, tất cả nơi này đều yêu khí ngút trời!
- Hàn diễm! Bọn chúng bị hiện tượng kỳ lạ do hàn diễm bộc phát dẫn tới!
Tần Tang la lớn, rốt cuộc hiểu rõ vấn đề ở chỗ nào.
Hàn diễm bộc phát, tia sáng màu lam xông thẳng lên trời, ở nơi xa đại yêu chắc chắn cũng nhìn thấy dị tượng nơi này, bị hấp dẫn đến đây, nhưng đây nhất định không phải là tất cả.
Đại yêu xung quanh Hải Vực có thể đều đang trên đường tới.
Thấy cảnh này, toàn thân Tần Tang đầy mồ hôi lạnh, hắn sao còn dám ở lại chỗ này nữa, lập tức vẫy tay một cái, thu hồi hết thảy Cửu U Ma Hỏa cùng Phi Thiên Dạ Xoa lại, xoay người bỏ chạy.
Nhân Diện Đồn nhìn chằm chằm bóng lưng Tần Tang, do dự một chút, lệ khí bên trong mắt đỏ dần dần biến mất, không lựa chọn truy sát ngược lại Tần Tang, mà chậm rãi lặn xuống đáy biển.
Đông, Đông Bắc, Tây. . .
Ba phương hướng đều có đại yêu, Tần Tang chỉ có thể trốn về phía nam, vừa lúc đi ngang qua hàn diễm, vội vàng liếc qua.
Đảo nhỏ ban đầu lúc này hoàn toàn không thể nhận ra, đồi núi ở giữa biến thành hố sâu, như thể ở giữa đó bị nổ tung thành một cái lỗ hổng. Địa động tự nhiên cũng biến mất không thấy bóng dáng, chỉ có một ngọn hàn diễm màu lam.
Nhìn từ khoảng cách gần, sẽ càng bị vẻ đẹp lạnh lẽo của hàn diễm khuất phục.
Tự mình cảm nhận được khí tức của hàn diễm, trong lòng Tần Tang không khỏi thầm than, hàn diễm cường đại như vậy, nhưng chỉ có thể nhìn không thể sờ.
Vốn cho là hàn diễm tồn tại bên trong đây sẽ không dễ bị người phát hiện, có lẽ hắn có thể từ từ nghĩ cách, nhưng bây giờ nhiều đại yêu bị hấp dẫn tới như vậy, không biết trong số chúng có con nào sở hữu dị chủng có thể lấy hàn diễm đi hay không.
Tần Tang không làm gì được, cũng chỉ có thể nghĩ tới mà thôi.
Việc cấp bách nhất là mau rời khỏi đây, tuyệt không thể lâm vào vây công của chúng.
Hắn nhớ lại hải đồ mà tu sĩ mập lùn đưa cho bọn hắn, đi từ đây theo hướng nam cũng có thể trở lại đường bờ biển.
Bây giờ cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng hải đồ, Tần Tang vừa tìm phương hướng phi độn, đồng thời duy trì cảnh giác cao độ, phát hiện động tĩnh của đại yêu mới có thể dễ dàng kịp thời tránh đi.
Trên đường chạy trốn, Tần Tang phát hiện thêm hai dấu vết của đám đại yêu, cũng không ngoại lệ đều bị hiện tượng kỳ lại của hàn diễm hấp dẫn từ rất xa Hải Vực tụ tập lại nơi này.
Lòng biết được đại yêu bị dẫn tới sẽ càng ngày càng nhiều, Tần Tang không dám tiếp tục ở lại gần đó, không ngừng một khắc lao về hướng đường biển, mãi đến đêm khuya mới tìm được một hòn đảo nhỏ được đánh dấu bên trên hải đồ, trở lại trên đường.
Nơi đây cách rất xa hàn diễm, hướng kia đã không còn nhìn thấy gì khác thường, có điều trên đường đi Tần Tang mơ hồ nghe được tiếng yêu thú gào thét phía sau, những yêu thú này dường như cũng phát sinh tranh đấu, không biết là vì hàn diễm, hay vì trên đảo có bảo vật gì may mắn còn tồn tại.
- Hàn diễm. . .
Tần Tang lẩm bẩm, cảm thấy lấy uy lực của hàn diễm không phải là thứ những yêu thú Yêu Đan kỳ này có thể thu phục, chính hắn chẳng lẽ không phải giống như thế sao, không có thực lực hi vọng thu được hàn diễm.
Thu hồi tầm mắt, Tần Tang đối chiếu hải đồ, xác định phương hướng.
Bây giờ có hai lựa chọn, một là trở về đường cũ, trên đường đi bọn họ đã xác nhận đường đánh dấu trong hải đồ trên nửa lộ trình là thật.
Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho trót, tiếp tục đi ngang qua Thiên Yêu Hải Vực.
Đã tới nội địa Thiên Yêu Hải Vực mà lại trở về luôn thì có chút không cam lòng, Tần Tang hơi suy tư, liền quyết định lựa chọn tiếp tục dọc theo hải đồ hướng dẫn đi về phía trước.
Hiện tại là cơ hội hiếm có ngàn năm có một, đại yêu trong khu vực Thiên Yêu Hải Vực bị hàn diễm hấp dẫn nhao nhao rời khỏi hang ổ, cho dù hải đồ có sai thì nguy hiểm cũng nhỏ hơn trước rất nhiều.
Nói là làm, Tần Tang ở trên đảo nhập định điều tức, sau khi khôi phục trạng thái tốt nhất lập tức lên đường.
Cứ như vậy đi được ba ngày, Tần Tang yên lòng, đánh dấu trên hải đồ cực kỳ chuẩn xác, tấm hải đồ này hẳn là thật . Có điều, xuất phát từ lý do đề phòng, Tần Tang vẫn cẩn thận từng li từng tí, đi rất chậm, mất gần một tháng cuối cùng mới vượt qua được Thiên Yêu Hải Vực.
. . .
Sóng biếc mênh mang, biển trời một sắc.
Tần Tang đang ở trên một hòn đảo lớn phạm vi mấy trăm dặm, cảm giác thật giống như đang ở trên đất liền. Trên đảo một nửa là rừng cây, một nửa kia lại là dãy núi cao ngất.
Điều đáng quý hòn đảo này không bị yêu thú chiếm giữ, sức sống dạt dào. Ngoại trừ không có người ở, chim thú cá côn trùng đều đầy đủ, tất đều trên đảo trải qua cuộc sống yên bình.
Những ngọn núi đá kia gần như trở trọi giữa bờ biển, bên trong khe đá lẻ tẻ một vài cây cỏ ngoan cường sinh trưởng, có chút ít còn hơn không.
Ở phía đông đảo lớn, các dãy núi kéo dài tới bờ và nhô tận ra ngoài biển, hình thành nên hình dáng bén nhọn tương tự như mũi đất.
Lúc này Tần Tang đang đứng tại chỗ cao nhất trên mũi đất.
Hôm nay gió hơi to!
- Tiếp tục đi từ hòn đảo này về phía trước sẽ rời khỏi phạm vi Thiên Yêu Hải Vực.
Tần Tang nhìn mặt biển yên lặng khác thường, nhớ lại thông tin thu được trước đó:
- Nghe nói vùng biển phía trước này an toàn hơn Thiên Yêu Hải Vực, không có nhiều đại yêu như vậy, tất nhiên so với Hải Vực xung quanh Hồn Thiên Đảo thì chắc chắn vẫn rất nguy hiểm. Có thực lực xuyên qua Thiên Yêu Hải Vực. Nhân tu sĩ tới nơi này cũng là số ít, nhưng Khước Hỏa Tước chính là xuất hiện tại vùng Hải Vực này. . .