Chương 1087: Thương Nặng
Chương 1087: Thương Nặng
Tần Tang đã có âm mưu từ trước, hắn hiểu rõ một khi bị hai con đại yêu trong đám thú triều này cuốn lấy, kết cục chỉ có bị vờn cho đến chết. Cách thức phá giải trận thế này rất dễ, đó là chia ra kích phá, giải quyết từng con một.
Khi trước nếu Tần Tang gặp phải tình huống như này, cách duy nhất mà hắn nghĩ ra đó là nhanh chân chạy trốn, nhưng bay giờ hắn đã đột phá được cảnh giới Kết Đan trung kỳ, thực lực đã có bước tăng vọt, không còn sợ hãi như trước, thậm chí còn cảm thấy không phải không có khả năng giành chiến thắng.
Đột nhiên tốc độ của Tần Tang tăng vọt lên đến mức độ khủng khiếp, mật phù và kiếm khí lôi âm đều cùng xuất hiện, như một đạo tia chớp màu đỏ, biến mất rồi lại nhanh chóng phóng đại trước mắt con phi ngư quái dị.
Tiếng rít gào của phi ngư quái dị vang lên liên tiếp, giống như tiếng khóc của trẻ con, ghê rợn không chịu nổi.
Con đại yêu thân kinh bách chiến này không hoảng sợ chút nào, nó thét lên xin giúp đỡ từ phía hắc ưng, cùng lúc đó, trong miệng nó bay ra một viên trân châu màu trắng bạc.
Tần Tang còn nghĩ rằng đó là yêu đan của con phi ngư quái dị này, nhìn kỹ mới biết là không phải, đoán rằng con phi ngư quái dị lấy được viên trân châu này khi ở dưới biển sâu.
Viên trân châu này không hề tầm thường chút nào, khí tức của nó có thể sánh ngang với pháp bảo, không biết nó được hình thành nên như thế nào.
Tần Tang đã từng gặp được loại yêu thú biết phải hy sinh bảo vật, thế nhưng loại yêu thú như thế này rất hiếm, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Sau khi hiến viên trân châu ra, phần bụng của phi ngư quái dị lại phồng lên, sau đó phun ra một hơi thanh khí lên viên trân châu. Viên trân châu nhanh chóng xoay tròn, thanh khí bị viên trân châu quấn theo cũng trào ra từ bên trong từng chùm sáng màu xanh.
Ở sâu trong chùm sáng màu xanh lại có từng quả cầu ánh sáng kỳ dị to nhỏ cỡ bằng nắm đấm, vầng sáng của những quả cầu này càng thêm chói mắt, hơn nữa ở chính giữa quả cầu còn có tia chớp lập loè.
- Hình như là một loại thần lôi nào đó, không biết là do con phi ngư này có bản lĩnh cao cường hay là do lực lượng của viên trân châu.
Ánh mắt Tần Tang lộ vẻ nghiền ngẫm, không thể coi thường uy lực của chùm sáng màu xanh này được.
Bây giờ hắn cũng cảm nhận được sự đau đớn, không cần nghĩ nhiều, xuất ra kiếm Ô Mộc và Huyết Uế Thần Quang.
Viên trân châu dính phải Huyết Uế Thần Quang khiến chùm sáng giảm đi, tốc độ xoay tròn giảm đột ngột, bắt đầu kịch liệt đung đưa.
Mây xanh tan ra, thần lôi cũng không tản đi, nhưng nó mới chỉ được tạo nên mà thôi.
Tốc độ của Tần Tang không giảm đi chút nào, hung hăng chém thẳng vào thần lôi, trong nháy mắt đã đến gần trước mặt con phi ngư quái dị. Hắn thu hồi kiếm Ô Mộc, tay phất lên một cái, Thập Phương Diêm La Phiên bay ra, Cửu U Ma Hoả xuất hiện ngay trước mắt con phi ngư quái dị.
Con phi ngư quái dị vừa sợ vừa tức giận, nhưng lúc này nó muốn trốn thì cũng đã muộn.
Tốc độ của Tần Tang và Song Đầu Hống càng lúc càng nhanh, Cửu U Ma Hoả tấn công lên người phi ngư quái dị, trong nháy mắt linh quang bảo vệ cho nó bị phá vỡ.
- Rầm!
Phi ngư quái dị bị Cửu U Ma Hoả tấn công mạnh mẽ, nó thét dài một tiếng, da thịt trên lưng đều bị ma hoả ăn mòn, nháy mắt chỉ còn trơ khung xương.
Đã nghèo còn mắc cái eo, nó ý thức được việc sắp bị ma hoả tấn công lần nữa, cho nên có hơi hoảng hốt.
Không để cho phi ngư quái dị đắc ý được lâu, Song Đầu Hống đã lập tức lao đến.
Song Đầu Hống đẩy ngã phi ngư quái dị, bốn cái chân của nó đè lên người phi ngư, hai cái đầu lâu cùng cắn vào những chỗ hiểm của con phi ngư, con ngươi của nó bắn ra phong nhận, phi ngư quái dị gần như phải đón nhận tất cả.
Phi ngư quái dị không ngừng kêu gào thảm thiết, trên người nó có hàng trăm ngàn vết thương, máu me đầm đìa.
Tần Tang lạnh lùng nhìn nó, ánh mắt không có một chút sự thương hại nào, hắn đang muốn thúc giục Cửu U Ma Hoả tiếp tục tấn công, kết liễu mạng sống của phi ngư quái dị, đột nhiên sau lưng xiết chặt, lông tơ dựng thẳng.
Là hắc ưng đang lao đến, dường như toàn thân của nó chìm trong ánh sáng màu vàng, nó phát ra một tiếng rít dài, một đạo tia chớp màu vàng mạnh mẽ khác thường phá tan không trung lao đến, đâm thẳng đến sau lưng của Tần Tang.
Tia chớp màu vàng đâm ngang mà tới, tốc độ cực kỳ kinh người, uy lực vô cùng khủng khiếp. Tần Tang đang tập trung chém giết phi ngư quái dị, lại bị hắc ưng thừa nước đục thả câu.
Tần Tang nghiến răng một cái, không né tránh cũng không quay đầu lại, ngón tay điểm một phát, không ngừng lại việc thúc giục Cửu U Ma Hoả, vẫn điều khiển nó tấn công về phía phi ngư quái dị như trước.
Phi ngư quái dị bị Song Đầu Hống chế ngự, khiến nó không còn sức để chặn Cửu U Ma Hoả lại, phát ra một tiếng thét tuyệt vọng, sau đó bị Cửu U Ma Hoả tấn công vào chỗ hiểm, chết ngay tại chỗ.
Đồng thời, Tần Tang cũng bị tia chớp màu vàng đánh trúng.
- Rắc rắc!
Chỗ Tần Tang vừa đứng chỉ còn lại chùm sáng màu vàng loá mắt, cả người hắn đều bị chùm sáng này che phủ.
Song Đầu Hống đang cắn phi ngư quái dị Kim Đan, cũng dùng ánh mắt đầy vẻ phức tạp nhìn qua.
Chỉ một thoáng sau, bên trong chùm sáng màu vàng xuất hiện một cơn chấn động kịch liệt, một bóng hình chật vật vọt ra từ bên trong nó. Mặt mày Tần Tang trắng bệch, khoé miệng trào ra máu tươi, nhưng hình như trên người hắn không thấy có vết thương.
Điều kỳ lạ nhất là, bên ngoài của hắn có một vòng màu vàng bảo vệ, lúc này màu sắc đã phai nhạt đi rất nhiều.
Tần Tang lách người tránh ra phía sau Song Đầu Hống, kiểm tra tình trạng thân thể, hắn nói thầm một câu nguy hiểm thật, may mắn là lực phòng ngự của Kim Huy Giáp đủ mạnh, nếu không lần này chắc chắn hắn sẽ bị tổn thương nặng.