Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1148 - Chương 1148: Chặn Cửa

Chương 1148: Chặn Cửa Chương 1148: Chặn Cửa

Chỉ còn cách trở về nghĩ biện pháp kiểm tra một chút, trước khi hiểu rõ dược tính của nó, hắn cũng không dám hưởng dụng.

Thu hồi hộp ngọc, Tần Tang thay đổi lộ trình, tiếp tục lướt về phía Thiên Tháp.

Vừa vượt qua vài ngọn núi, thân ảnh hắn bất chợt dừng lại, nhíu mày nhìn qua sơn cốc bên trái.

Cỏ trong cốc xanh như tấm đệm, rừng núi hai bên sinh trưởng tươi tốt gần như che khuất cả sơn cốc. Tần Tang cũng vì tới đây rồi, mới chú ý tới nơi này vẫn còn một sơn cốc.

Trong đó còn có mấy ngôi nhà tranh.

Mấy cái nhà này rõ ràng là truyền thừa từ thời Thượng Cổ, bên ngoài bao phủ một tầng ánh sáng, không biết là do linh trận gì hình thành, dưới sự bảo hộ của màn ánh sáng, nhà tranh không hề có chút dấu vết mục nát nào.

Lúc này, tại phía trước nhà tranh đang có hai người cảnh giác quan sát Tần Tang.

Tầm mắt đối lập.

Tần Tang để ý thấy trong tay bọn họ cầm một con thoi bằng gỗ kỳ lạ, hình như đang muốn phá giải linh trận. Mà dưới nỗ lực của bọn họ, trên tầng ánh sáng lại thật sự xuất hiện gợn sóng nhỏ.

Bọn họ thấy tầng ánh sáng có sự thay đổi, trong lúc mừng rỡ nhất thời sơ sẩy, không nghĩ tới sẽ có người trùng hợp xuất hiện, không khỏi hai mặt nhìn nhau, sau đó trở nên hết sức cảnh giác.

Thấy rõ tu vi của Tần Tang, trong mắt bọn họ lóe qua một tia tàn khốc, nhưng tiếp đó sau khi cảm ứng được khí tức Song Đầu Hống thì vẻ mặt nhất thời ngẩn ra, vô cùng kinh ngạc.

Có thể thuần phục yêu thú mạnh như vậy, người này chẳng lẽ đã ẩn tàng tu vi chân chính?

Hai người rõ ràng đã coi Tần Tang thành lão yêu quái *giả heo ăn thịt hổ.

*Đã là nhân vật anh hùng oai như hổ rồi, để mong đạt được ý đồ nào đó, cố ý giả ngây giả ngô nhử cho người khác mắc lừa.

-Một kẻ hậu kỳ kết đan, một kẻ yếu hơn Thôi Cát một chút, đều là kình địch.

Tần Tang phân biệt ra được tu vi của hai người, nhạy bén phát giác được ánh mắt họ thay đổi.

Trầm ngâm chốc lát, Tần Tang mang theo Song Đầu Hống chậm rãi lui lại.

Nếu như đối phương có ý đồ giết người diệt khẩu, hắn đương nhiên sẽ không để bọn hắn dễ chịu.

Nhà tranh xây ở vị trí này không biết đã bị cướp đoạt bao nhiêu lần, bên trong có bảo vật hay không vẫn là ẩn số, hắn sẽ không chủ động xuất thủ, phức tạp. Trừ phi vận dụng Hỏa Châu, nếu không dù có thể đuổi bọn hắn đi, cũng phải lãng phí rất nhiều thời gian.

Hai bên cứ giương mắt nhìn nhau như vậy, cho đến khi khuất tầm mắt cũng không ai động thủ, đại chiến cũng không xảy ra.

Một đường lao vùn vụt.

Trên đường thấy được không ít đủ loại mãnh thú, cũng đã gặp qua những nơi bí mật tương tự nhà tranh, nhưng lại chưa từng có thời cơ tốt như vậy gặp được Hồng Vĩ Hạc, vẫn luôn không có cơ hội ra tay.

Tần Tang tận lực né tránh các tu sĩ khác, qua mấy lần trắc trở, rốt cuộc cũng nhìn thấy Thiên Tháp.

Xung quanh Thiên Tháp là một mảnh đất trống bằng phẳng, trông giống như một cái quảng trường.

Bên trong đất trống không có một toà nhà nào, chỉ có tòa tháp này lẻ loi trơ trọi đứng sừng sững tại đây. Có điều Tần Tang nhanh chóng phát hiện, ở trên núi bao quanh quảng trường có rất nhiều đoạn vách tường đổ nát.

Bởi vì không có cấm chế phòng hộ, toàn bộ đều đã bị hủy hoại.

Nhưng từ những vết tích còn lại cũng có thể nhìn ra, những nơi này khẳng định là cổ điện có quy mô kinh người, hẳn đã từng là địa điểm quan trọng trong Thất Sát Điện.

Cảnh tượng trước mắt, giống hệt nơi Đỗ Hàn lấy được thủy tinh.

Điểm khác biệt là trong biển mây lần này không có cổ thi rơi xuống.

Gian khổ chờ đợi năm mươi năm, cuối cùng đã trở lại nơi đây!

Năm đó trong Thiên Tháp đến tột cùng xảy ra chuyện gì, chính mình tại sao lại rơi xuống từ ngoài tháp, bằng một cách nào đó xuất hiện tại Tây Cương?

Song Đầu Hống đã trở về Đồng Tâm Hoàn ngủ say, Tần Tang đứng trên đỉnh núi, nhìn đến cảnh tượng dưới đáy Thiên Tháp, sợ hãi lẫn vui mừng trong mắt đột nhiên tan biến, trên mặt hiện ra biểu tình *kinh nghi bất định.

*Bởi vì sợ hãi, nghi hoặc mà không xác định được chủ ý

Ở trên khoảng đất trống ngay dưới Thiên Thá lúc này lại có vài chục tên tu sĩ tụ tập lại, không tiến vào, cũng không rời đi.

Những người này có tụm lại thành tốp năm tốp ba, có một mình tĩnh tọa.

Tầm mắt Tần Tang quét qua đám người, nhưng không tìm được bọn người Hạng Nghĩa.

Bọn họ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cửa vào Thiên Tháp, sắc mặt có ít nhiều mang theo mấy phần nôn nóng, nhưng không ai dám trực tiếp xông vào.

Mà trước cửa vào Thiên Tháp có một lão giả đứng như một vị Môn Thần.

Tần Tang đảo mắt, ánh nhìn rơi vào trên thân người nọ, từ quần áo người này rất rõ ràng nhìn ra được là tu sĩ của Vu tộc.

Khí tức hắn ta mơ hồ, không biểu hiện ra ngoài áp lực cường đại, đứng bất động trước cửa.

Nhìn từ xa giống như một lão nhân không có tu vi.

Càng như thế, càng khiến Tần Tang cảnh giác.

Người này có thể là Nguyên Anh tổ sư Vu tộc, nếu không thì nhiều tu sĩ như vậy sẽ không thành thành thật thật đứng bên ngoài, không dám vượt qua giới hạn.

Hắn tuyệt đối không ngờ tới, hao hết *thiên tân vạn khổ đi tới Thiên Tháp lại gặp phải cảnh tượng này.

*Ngàn cay, vạn đắng.

Tâm trạng Tần Tang bỗng nhiên trầm xuống, *kinh nghi vạn phần:

*Kinh ngạc lẫn nghi hoặc

-Vu tộc tiến vào Thất Sát Điện, mục tiêu cũng là nơi này? Chẳng lẽ Vu tộc cứ muốn chiếm lấy Thiên Tháp, không để cho người khác tiến vào sao? Thật sự quá hống hách!

Tần Tang nhìn đám người bên ngoài tháp, lại phát hiện trong đó có không ít tu sĩ Vu tộc.

Những người này không vào được Thiên Tháp, chậm chạp không chịu rời đi, sự việc có thể không đơn giản như vậy.

Trầm ngâm chốc lát, Tần Tang lách mình lao xuống núi, rất nhanh đã tới đến rìa bãi đất trống, một số người bên dưới chú ý tới Tần Tang, sau đó không quan tâm quay đầu đi.
Bình Luận (0)
Comment