Chương 1150: Bên Trong Thiên Tháp
Chương 1150: Bên Trong Thiên Tháp
Tần Tang hướng mắt nhìn về Thiên Tháp, vị Nguyên Anh Vu tộc kia vẫn còn ở đó.
Nam tử họ Địch giải thích:
-Lấy tu vi đạo hữu chắc chắn có thực lực một mình xông vào Thiên Tháp. Nhưng đạo hữu cũng thấy đó, vị tiền bối kia chẳng biết lúc nào mới có thể cho chúng ta qua, đoán chừng thời gian còn lại cho chúng ta sẽ không quá nhiều. Bên trong Thiên Tháp hiểm quan khắp nơi, chúng ta đều là tán tu, đơn đả độc đấu sợ sẽ không đến kịp. Cho nên ta cùng Tô đạo hữu thương nghị, mời các vị tán tu đồng đạo cùng tiến vào Thiên Tháp, đột phá càng sớm càng tốt, Tần đạo hữu thấy thế nào?
Tần Tang nghe vậy sắc mặt hơi dao động.
Trước đó hắn không có ý định tụ tập trợ thủ khác, một là không tìm thấy người thích hợp, hai bởi vì thực lực hắn miễn cưỡng cũng có thể xông vào Thiên Tháp.
Không ai ngờ được sẽ phát sinh loại bất ngờ này.
Liên thủ cùng tán tu khác vẫn có thể xem là một lựa chọn.
Tần Tang để ý tu sĩ trên quảng trường lúc này cũng đều tốp năm tốp ba gom lại một chỗ, hiển nhiên là có cùng ý tưởng với nam tử họ Địch.
-Nhận được coi trọng của hai vị đạo hữu, chỉ là tại hạ có một chuyện không tỏ, đạo hữu tu vi cao cường phía trước Thiên Tháp nhiều như vậy, tại hạ chỉ sợ là không có chỗ xếp hạng, hai vị vì cái gì lại chọn trúng tại hạ?
Tần Tang không trực tiếp đáp ứng, hiếu kì hỏi.
Lão phụ nhân cười cười, thẳng thắn nói:
-Bởi vì lão thân tận mắt thấy Tần đạo hữu một mình qua tới, có thể xác định đạo hữu cùng một dạng với chúng ta, đều là tán tu. Những người khác mặc dù tu vi cao hơn, nhưng không rõ nội tình, bối cảnh có chút thần bí, tâm hoài quỷ thai chi đồ(lòng ấp ủ ý đồ xấu xa), chúng ta cũng không muốn bị người có ý đồ để mắt tới. Hơn nữa chúng ta liên thủ chỉ là vì nhanh sớm chạy đi, tới nơi thuận tiện mỗi người đi một ngả, chỉ cần đạo hữu có thể ứng phó nguy hiểm trên đường là đủ. Nếu có ý nghĩ cùng tìm kiếm bảo vật, đến lúc đó lại thương nghị cũng không muộn. Cho nên vừa rồi khi Địch đạo hữu tìm tới lão thân, lão thân liền đề cử đạo hữu ngươi.
Nam tử họ Địch gật gật đầu:
-Nếu Tần đạo hữu không yên lòng có thể đi qua hỏi một chút, mấy người chúng ta đều là tới đây một mình, chỉ sớm hơn Tần đạo hữu một chút.
Nói xong, nam tử họ Địch liền chỉ về hướng quảng trường, một nam một nữ đang đứng tại bên rìa nhìn qua chỗ này.
Nam tử Họ Địch ra vẻ vui mừng:
-Xem ra Ngô đạo hữu đã thuyết phục được nữ tu kia, nếu Tần đạo hữu đáp ứng, năm người chúng ta đã đủ, không cần lại tìm những người khác.
Tần Tang giương mắt nhìn sang, phát hiện tên nam tử kia cũng là tu sĩ Vu tộc, nữ tử lại là Nhân tộc.
Kể từ đó, trong một tiểu đội có ba Nhân tộc, hai Vu tộc, cũng đủ quái dị. May thay bọn họ chỉ tạm thời liên thủ, không liên quan đến lợi ích tranh đoạt.
Kỳ thật Tần Tang đều có ấn tượng đối với mấy người này.
Vào lúc hắn vừa qua tới, tất cả họ đều đứng riêng một mình bên ngoài.
Tần Tang không tiếp tục do dự, đáp ứng lời mời.
Còn không biết khi nào mới có thể vào được Thiên Tháp, năm người chỉ tụ cùng một chỗ thương nghị ngắn gọn một phen, Tần Tang được biết nữ tu kia họ Ân, tự xưng cũng là tán tu, không có ai truy đến cùng.
Lập kế hoạch xong xuôi Tần Tang quay trở lại rừng cây, tiếp tục tế luyện Kim Dao Tỏa.
Tiếp đó chính là chờ đợi buồn chán, nửa đường có người chịu không nổi nữa, từ bỏ Thiên Tháp, tới nơi khác tìm bảo vật.
Mấy chục năm mới có thể vào Thất Sát Điện một lần, tốn hao nhiều linh thạch như vậy để mua được (tư cách), tiếp tục chờ đợi rất có thể mất cả chì lẫn chài.
Tần Tang chuyên tâm tế luyện pháp bảo, không lâu sau, đột nhiên nghe tiếng nam tử họ Địch vui mừng la lên:
-Tần đạo hữu nhanh tới! Có thể tiến vào.
Tần Tang cũng mừng rỡ, vội vàng thu hồi đủ loại Kim Dao Tỏa, thân ảnh liên tục chớp nháy, lướt đến ngoài bìa rừng thì thấy lão giả trước cửa Thiên Tháp đã không còn tăm hơi, từng đạo độn quang tranh nhau chen lấn xông vào cửa lớn.
Trong khoảng thời gian này, Kim Dao Tỏa đã được tế luyện gần như ổn thoả, miễn cưỡng có thể lấy sử dụng.
-Vị tiền bối kia đâu?
Tần Tang hội hợp cùng những người khác, hiếu kì hỏi.
Lão phụ nhân thấp giọng nói:
-Vừa rồi vị kia giống như nhận được tín hiệu gì đó, đi vào Thiên Tháp rồi.
Tần Tang khẽ giật mình:
-Nói như vậy, Ma Chủ cùng Đại Vu Chúc vẫn chưa hề đi ra?
-Không sai.
Nam tử họ Địch gật gật đầu, ngữ khí ngưng trọng:
-Chư vị đạo hữu đều cơ linh(thông minh) chút, lỡ đâu đại chiến Nguyên Anh còn chưa kết thúc, tuyệt đối không nên bị cuốn vào trong đó.
Vẻ mặt mọi người đều mang theo mấy phần nặng nề, nhưng đến lúc này đã không còn khả năng từ bỏ, tốc độ không hề giảm chút nào, trước sau xông vào cửa Thiên Tháp.
Theo sự xâm nhập của từng tu sĩ, không gian lối vào Thiên Tháp tạo thành hình dáng sóng nước gợn sóng.
Tần Tang lướt tới trước Thiên Tháp, nhìn thoáng qua, không chút do dự xông vào, lập tức hứng lấy một trận trời đất quay cuồng, bóng tối nhấn chìm bọn hắn.
Dù là đã thu thập tư liệu và có chuẩn bị tâm lý vững vàng, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt bọn họ vẫn cảm nhận được một trận chấn động khó tả, ngây người im bặt.
Hiện tại hắn đang ở trong một không gian không rõ, toàn bộ khoảng không đều bị bao phủ bởi bóng tối u ám vô tận, nơi đây dường như chưa từng có ánh nắng mặt trời, hắc ám vô biên vô hạn khiến lòng người phát lạnh.
Ẩn sâu trong bóng tối, có một vài ánh sáng xanh nổi lơ lửng, trông giống những ngôi sao trời.
Những đốm sáng này lớn nhỏ, hình dạng bất định.
Có hẹp dài, dài đến vài dặm.
Phần lớn chỉ như một khối đá to, rực rỡ tựa ngân hà.