Chương 123: Trùng Độc Bộc Phát
Chương 123: Trùng Độc Bộc Phát
Xem ra đã ép hắn đến đường cùng rồi.
Tần Tang ánh mắt lấp lóe, nhẹ giọng nói:
-Ngươi gấp cái gì? Ta chỉ kiểm tra hàng trước thôi, lỡ như trong ngọc giản không phải là địa đồ thì sao đây?
Cuối cùng, kình trang thiếu niên đem ngọc giản ném qua cho Tần Tang, sau khi Tần Tang đã xác định bên trong quả thật có địa đồ, thì mới đồng ý bắt tay giảng hòa.
Hai người đồng thời thu hồi lại linh lực, nhìn chằm chằm lẫn nhau, chậm rãi lui về phía sau, đề phòng đối phương hủy hẹn.
Khi gần như không còn nhìn thấy thân ảnh của thiếu niên nữa, lúc này Tần Tang mới thu Ô Mộc Kiếm về rồi cưỡi lên Bằng Hư Phong mà trốn đi xa.
Kình trang thiếu niên nhìn chằm chằm về hướng mà Tần Tang rời đi,mặt mũi tràn đầy không cam lòng,sau đó như chợt nhớ ra chuyện gì đó,vội vàng giơ phù bảo trong tay lên xem,lại thấy phía trên đã có mấy đường nứt rạn không đồng đều.
Đây là biểu hiện phù bảo sắp bị hư hại,nhiều nhất chỉ có thể dùng được một lần nữa là cái phù bảo này sẽ bị hủy.
Một trận chiến này, hai món chí bảo để bảo mệnh của hắn.
Trong mắt kình trang thiếu niên hiện ra sự đau lòng nồng đậm, cẩn thận đem pháp bảo thu lại,nhìn về phương hướng Tần Tang bỏ đi chửi ầm lên vài câu,lúc này mới tan hết tâm tư phiền muộn, ăn vào một viên linh đan rồi lách mình đi đến bên đâm nước, vẫy tay,trong đầm nước bóng nước sôi sục, sau đó trồi lên một cây đại kỳ màu xanh.
Thu hồi lại đại kỳ, rồi tiêu hủy mồi nhử xong,kình trang thiếu niên trầm tư trong chốc lát sau đó ngự lên pháp khí màu xanh, liền biến mất trong liệt cốc.
....
Lúc này Tần Tang đã tìm được một chỗ bí mật chữa thương.
Hai người đánh nhau đến cực hạn, linh lực trong cơ thể của hắn đã triệt để khô kiệt, so với lần trước còn nghiêm trọng hơn, lúc nãy chỉ là phô trương thanh thế trước mặt thiếu niên kia mà thôi.
Nhưng mà, hắn đoán trạng thái của kình trang thiếu niên kia chắc cũng không khác mình là mấy, nếu không cũng sẽ không chịu thua.
Qua tròn hai canh giờ sau, Tần Tang mới từ chỗ ẩn thân đi ra,sắc mặt chỗ xanh chỗ trắng, rõ ràng là muốn hoàn toàn khôi phục lại không phải là chuyện dễ.
Tần Tang lấy ngọc bài cùng địa đồ ra.
Địa đồ mà thiếu niên kia cho có mờ ám hay không Tần Tang không thể xác định được,nhưng không thể không đề phòng,cho nên mới lấy ngọc bài đối chiếu với địa đồ, mười bốn miếng ngọc bài được đặt cùng một chỗ, phía trên có mây mù mỏng manh , mơ hồ có thể nhìn thấy chỗ ở gần địa thế.
....
Khu vực trung tâm của Bát Quái cấm địa
Lúc này, biên giới của đảo nhỏ đã có năm nơi đá ngầm bị chiếm giữ, ngoại trừ hai vị Trúc cơ kỳ tu sĩ của Nguyên Chiếu Môn Dư, Loan cùng Triệu Viêm ở bên ngoài ra, còn có một nam và một nữ.
Nếu như Tần Tang nhìn thấy hai người này chắc chắn sẽ nhận ra,người nam chính là vị sư huynh sắp đột phá tầng thứ tám kia, tên là Nguyễn Nam Phong.
Ngược lại nữ tử lại là một vị tán tu,tu vi rất thâm hậu, so với Nguyễn Nam Phong cũng không kém bao nhiêu.
Hiển nhiên hai người họ chính là người trổ hết tài năng ra trước tiên ở Thăng Tiên đại hội.
Cả năm người đều chiếm riêng cho bản thân mình một khối đá ngầm, tự mình tĩnh tu, không ai lên tiếng.
Đúng lúc này Loan Sơn đột nhiên mở mắt ra, giơ tay lên hướng vào một chỗ ở trong hư không đánh ra một đạo linh lực, liền thấy khi linh lực tiêu tán ở nơi đó liền xuất hiện một cánh cổng.
Mười bốn mảnh ngọc bài đầu tiên xuất hiện ở bên trong cánh cửa.
Loan Sơn hơi hơi gật đầu
-Thực lực không tệ.
Tiếp đó có một bóng người theo sau ngọc bài b trong cổng bay ra.
Loan Sơn nhíu mày, thản nhiên nói:
-Vận khí không tệ.
Người hiện thân lúc này chính là Tần Tang, địa đồ của kình trang thiếu niên cho hắn không sai, hắn nhẹ nhõm tránh đi được hết những loại nguy hiểm. Ngọc bài đã đủ rồi, nhưng giữa đường hắn gặp được vài vị tán tu,hắn cũng không để ý,không có khó khăn trắc trở gì đã tìm được cổng vào của khu vực trung tâm.
Tần Tang cưỡi gió mà đi, đảo tầm mắt nhìn thấy được năm người ngồi xếp bằng ở khu vực biên giới, liền bay qua hạ xuống một khu vực trên đá ngầm, khom mình hành lễ:
-Tần Tang gặp qua hai vị sư thúc, gặp qua hai vị sư huynh, sư tỷ.
Nguyễn Nam Phong cùng nữ tử nhìn Tần Tang gật gật đầu.
Triệu Viêm lại rất hứng thú quan sát Tần Tang, chủ động giúp Tần Tang chào hỏi
-Tần sư đệ, vị này là Loan Sơn Loan sư thúc, vị này là Dư hóa Dư sư thúc, ta tên Triệu Viêm, ngươi cứ gọi ta Triệu Viêm là được.
-Loan sư thúc, Dư sư thúc, Triệu sư huynh...
Tần Tang hành lễ từng người, sau đó liền nghe vị Triệu sư huynh kia nói:
-Thăng Tiên đại hội còn chưa kết thúc, ngươi cứ tìm chỗ đá ngầm nào mà tĩnh tu, không được gây quấy nhiễu trong đảo, nếu không sẽ bị trục xuất khỏi cấm địa. Sau khi đủ 12 người sẽ cùng nhau quay về tông môn.
Tần Tang tất nhiên sẽ không có dị nghị gì, đưa mắt nhìn những đảo nhỏ thần bí, sau đó nghe theo phân phó tìm một chỗ đá ngầm khoanh chân ngồi xuống,lại không có trực tiếp nhập định mà khẽ cúi đầu,ánh mắt lấp lóe, dường như có điều gì suy nghĩ.
Đúng lúc này Tần Tang đột nhiên cảm giác được có điềKhôi Âm Tông u gì khác thường, vờ như không có gì ngẩng đầu lên, đã thấy Triệu Viêm đang nghĩ gì đó nhìn chằm chằm hắn, trong lòng hắn liền nghiêm nghị hẳn lên, bình tĩnh như không có việc gì nhìn Triệu Viêm cười cười,thu lại tạp niệm, vận chuyển công pháp, nhập định tĩnh tu.
Không biết qua bao lâu, Loan Sơn lại mở ra cánh cổng,có hai nam tử đi ra, vẫn được công nhận.
Lại qua một đoạn thời gian, Loan Sơn một mạch mở ra quang môn, lại tiến tới thêm hai người.
Lúc này mọi người cũng đều biết những người đến sau sẽ càng lúc càng nhanh, Thăng Tiên đại hội sắp sửa kết thúc nên không còn nhập định nữa.