Chương 1234: Con Đường Thoát Thân
Chương 1234: Con Đường Thoát Thân
Tần Tang đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc phục kích lần này, nên vừa ra tay Tần Tang đã sử dụng toàn lực.
Hạng Nghĩa còn chưa hết kinh hãi, nhìn thấy Ô Mộc Kiếm Hạng Nghĩa cảm thấy cực kỳ quen mắt, lập tức nhớ tới thân phận của Tần Tang, la thất thanh:
- Thanh Phong đạo trưởng, thì ra là ngươi !
- Tên phế vật Thôi Cát này !
Hạng Nghĩa tức hổn hển, chửi ầm lên, hắn hiểu được lý do vì sao Tần Tang lại ra tay, trong lòng chỉ có thể hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Thôi Cát.
Thôi Cát nói chắc như đinh đóng cột rằng Thanh Phong đạo trưởng đã chết, chắc chắn sẽ không xảy ra bất kỳ điều gì ngoài ý muốn.
Vậy mà bây giờ Thanh Phong đạo trưởng lại vẫn còn đang sống sờ sờ trước mặt của hắn hơn nữa còn lên kế hoạch phục kích hắn.
Tuy rằng lúc trước hắn có đồng ý với ý tưởng của Thôi Cat, nhưng hắn vẫn không có ra tay động thủ, Thôi Cát đã tự ý hành động một mình, bây giờ chính hắn lại vị vạ lây, làm Hạng Nghĩa cảm thấy rất oan uổng.
Hạng Nghĩa nén lửa giận xuống, hắn cảm giác được nguy hiểm, thực lực àm Tần Tang thể hiện ra quá mạnh, chẳng trách Thôi Cát lại thất thủ.
Hắn đột nhiên nghĩ ra, sau khi Thất Sát điện đóng cửa, Thôi Cát mất tích ngay lập tức, rất có thể là hắn không chết trong cấm chế của Thất Sát điện mà là chết trong tay của vị Thanh Phong đạo trưởng này!
- Lui !
Hạng Nghĩa cũng tuyệt đối không phải hạng người bình thường dễ bị bắt nạt như vậy, hắn có thể thấy rõ thế cục trong nháy mắt, hiểu răng nếu đối phương bố trí mai phục, chắc chắn không chỉ có một mình Tần Tang ra tay, do đó Hạng Nghĩa tuyệt đối sẽ không cùng Tần Tang triền đấu trong thời gian dài.
Nhãn quang của hắn quét qua một phen, hắn nhìn thấy rất nhiều đạo công kích hội tụ về phía hắn.
Mặc dù thủ đoạn mà Tần tang sử dụng có vẻ rất mạnh, nhưng khó tránh khỏi có chút kẽ hở, đối với những tu sĩ dày dạn kinh nghiệm chiến đấu như Hạng Nghĩa, cho dù là một kẽ hở nhỏ nhoi cũng khó thoát khỏi ánh mắt của hắn.
Hạng Nghĩa cực kỳ tỉnh táo, nhanh chóng ra quyết định.
Hắn vốn đã định đề phòng yêu thú tập kích, do đó hắn cũng không có luống cuống tay chân, quang manh trên người tỏa ra mãnh liệt, hắn kích hoạt bảo y, đồng thời chưởng ấn hướng về phía đan điền, phát ra ánh sáng màu đỏ mãnh liệt.
Bản mệnh pháp bảo của Hạng Nghĩa hiện thế !
Song Đầu Hống đánh tới trước tiên, móng vuốt sắc bén và phong nhận cùng nhau công kích tới Hạng Nghĩa, mạnh mẽ va chạm với bảo y đang lập lòe thanh quang.
'Ầm!'
Thanh quang chấn động, sau đó ảm đạm đi.
Nhưng quang mang cũng không dập tắt hẳn, thứ nhất là do hộ thể bảo y của Hạng Nghĩa là pháp bảo thượng phẩm, thứ hai là do Hạng Nghĩa phản ứng kịp thời, nhanh chóng né đi, do đó hắn chỉ nhận một kích ban đầu mà thôi.
Mặc dù không có thụ thương, Hạng Nghĩa vẫn phải chịu một lực công kích cực lớn, thân ảnh bị đánh bay, sau đó bị ép về phía Cửu U Ma Hỏa và Ô Mộc Kiếm.
Ma hỏa quét qua.
Tần Tang thể hiện Kiếm Đạo tinh thâm, quỹ tích của Ô Mộc Kiếm như cầu vồng, đlàm cho Hạng Nghĩa cảm thấy tê cả da đầu.
Hạng Nghĩa không chút do dự, sử dụng toàn lực phát động phát bảo tấn công về phía trước, ý định mở ra một đường máu thoát thân. Bản mênh pháp bảo của hắn là một tòa tháp nhỏ màu đỏ, nó nhanh chóng xoay tròn, trút xuống những đám mây hồng.
Uy lực của tòa tiểu tháp này có thể nói là đỉnh tiêm trong số các pháp đảo trung phẩm, công với chân nguyên hùng hậu của Hạng Nghĩa, cho dù đối mặt với sự áp chế của Cửu U Ma Hỏa và Ô Mộc kiếm, nhưng nó vẫn không thể bị đánh tan.
Ánh mắt Tần Tang hơi ngưng tụ, hắn quyết đoán sử dụng Huyết Uế Thần Quang.
'Bạch!'
Huyết quang từ trong một đạo kiếm ảnh nhào ra, nhìn như muốn nuốt chửng tòa tiểu tháp kia.
Một cảnh tượng kinh người xuất hiện.
Dưới đáy tiểu tháp lại có một đoàn bạch quang sáng lên.Sau đó, một htaj châu trong suốt từ bên trong bắn ra bên ngoài che chắn cho tòa tiểu tháp kia trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, hạt , nó cũng nhanh chóng bành trướng, thay tiểu tháp thừa nhân lực ăn mòn của Huyết Uế Thần Quang.
Ánh sáng trên hạt châu hoàn toàn biến mất, trên hạt châu cũng xuất hiện vết nứt.
Hạt châu kia cũng là một món pháp bảo, chỉ có điều nó chỉ là pháp bảo hạ phẩm mà thôi, lại còn bị Hnagj Nghĩa che giấu trong tòa tiểu tháp, cho dù là Tần Tang cũng khó mà phát hiện ra.
- Ha ha. . .
Hạng Nghĩa cuồng tiếu,nói:
- Ngươi tưởng rằng ta không biết người có pháp bảo thích gặm nhấm pháp bảo khác ư ? Thằng ngu Thôi Cát đúng là đáng chết, hắn dám nói với ta rằng Huyết Uế Thần Quang kia đến từ những lá cờ màu đen kia! Chuôi kiếm này chỉ là pháp bảo hạ phẩm, thủ đoạn này có lẻ chỉ có thể sự dụng một lần thôi đúng không? Muốn hủy diệt pháp bảo của ta ư, đừng có nằm mơ ?
Sắc mặt Tần Tang trầm xuống, Hạng Nghĩa không chỉ không bị rối loạn khi bị tập kích, ngược lại hắn còn có thời gian thiết kế cạm bẫy, phản ngược lại Tần Tang một phen, làm hắn hao phí mất một lần Huyết Uế Thần Quang.
Tuy nhiên, Tần Tang cũng không có nhụt chí.
Trước đó, khi Tần Tang diễn luyện cuộc phục kích, hắn cũng đã suy tính đến khả năng này.
Thôi Cát đã mời Hạng Nghĩa đôi phó, rất có thế hắn đã đem việc Tần Tang có Huyết Uế Thần Quang nói ra.
Huyết Uế Thần Quang chỉ có thể xem như một loại thủ đoạn công kích bất ngờ mà thôi, dưới tình huống kẻ địch đã có sự chuẩn bị, nó gần như chẳng có tác dụng gì, bị khắc chế là điều hiển nhiên.
Một kích thất thủ.
Nhưng động tác của hắn không trì trệ chút nào, không hề có một chút do dự, ngự sử pháp bảo tấn công như vũ bão.
Hạng Nghĩa cực kỳ giảo hoạt, hắn hoàn toàn không có ý định triền đấu với Tần Tang.
Cho dù hắn muốn phản sát Tần Tang, cũng sẽ không làm như vậy ở chỗ này, bất kể Tần Tang có trợ thủ hay không.
Tiểu tháp điên cuồng xoay chuyển, những đám mây hồng bay vụt ra, va chạm với Ô Mộc Kiếm, tách ra Cửu U Ma Hỏa, Hạng Nghĩa đang muốn liều mạng mở ra một con đường thoát thân.