Chương 1260: Người xưa đúng là không lừa ta
Chương 1260: Người xưa đúng là không lừa ta
Trong ánh mắt của Việt tiên cô lóe lên vẻ sốt ruột, chăm chú tìm tòi một lúc, nàng phát hiện một động phủ nhìn không đáng chú ý một chút nào.
Nhưng những luồng Chân ma khí tinh thuần đến cực hạn lại lượn lờ xuất hiện ở cửa của động phủ này, xung quanh nó là một khung cảnh mờ mịt, cấm chế bày ra đều đã bị Chân Ma khí phá hủy không sót một thứ gì.
Sau khi xác định không có dấu vết của yêu thú ở nơi này, Việt tiên cô mới gấp rút chui vào trong động phủ.
Đường đi vào trong động phủ uốn lượn gập ghềnh, dốc nghiêng hướng xuống phía dưới, Việt tiên cô nhanh chóng đi tới đại sảnh của động phủ, dưới chân đột nhiên 'Két' một tiếng, nàng nhặt vật dưới chân lên xem xét, có lẽ nàng đã giẫm phải một mảnh ngọc vỡ.
Trông thấy mảnh ngọc vỡ này, sắc mặt Việt tiên cô đột nhiên thay đổi, nàng gấp rút chạy về phía trong đại sảnh, chỉ thấy những khối ngọc võe bên trong càng ngày càng nhiều, dường như la liệt khắp nơi.
- Chẳng lẽ tất cả đều bể nát
Việt tiên cô cảm thấy cổ họng mình nghẹn đắng chát, những thứ này chính là một phần của một cỗ quan tài bằng ngọc mà trước kia nàng đã lưu lại ở đây, vậy mà nó đã vỡ nát thành những mảnh ngọc vụn như vậy rồi !
- Mở !
Việt tiên cô khẽ quát một tiếng, những sợi tơ từ trong tay nàng tỏa ra khắp bốn phương tám hướng, phía trên những sợi tơ này có hỏa quang lập lòe, nó vừa có tác dụng phát sáng cả đại sảnh vừa có thể xua đuổi Ma khí ở đây.
Ở bên trong đại sảnh, có một trận pháp vô cùng phức tạp, ở trung tâm đại trận lại có một cỗ quan tài ngọc, cỗ quan tài này hoàn hảo không có chút tổn hại nào.
Bên trong quan tài lại có một thiếu nữ đang nằm ở đó !
Thiếu nữ này có nhan sắc mỹ lệ, thanh thuần đến dị thường, nàng nằm trong quan tài ngọc, hai mắt nhắm nghiền như một mỹ nhân đang ngủ vậy.
Trên người nàng không có một mảnh vải nào, đường cong cơ thể linh lung, làn da trắng nõn khác thường, thậm chí có thể nói là trắng xám, không có một tia huyết sắc nào, đẹp thì đẹp thật nhưng mà lại có chút ghê rợn.
Nhìn thấy thiếu nữ bên trong quan tài, trên mặt Việt tiên cô tràn đầy vẻ mừng rỡ, thân ảnh của Việt tiên cô lóe lên một cái rồi xuất hiện ngay bên cạnh cỗ quan tài này, nàng xoay người nhìn thiếu nữ bên trong quan tài với ánh mắt si mê, trìu mến.
Nàng duỗi ra hia bàn tay đã khô quắt lại vì khí huyết suy kiệt, vuốt ve cỗ quan tài ngọc như thể nàng đang trực tiếp vuốt ve khuôn mặt của thiếu nữ kia vậy, cực kỳ ôn nhu và nhẹ nhàng.
Đặc biệt sau khi thấy thiếu nữ kia từ từ hô hấp trở lại, Việt tiên cô lại cười một tiếng sảng khoái.
Nhưng nàng cũng bắt đầu bình tĩnh lại từ trong niềm vui sướng tột cùng, nàng cảnh giác nhìn về phía của của động phủ, sau đó nàng cắn đầu ngón tay, dùng máu trên đầu ngón tay vẽ ra một đạo huyết phù văn cực kỳ thần bí.
Huyết phù văn trải rộng khắp cả quan tài ngọc, nó từ từ phát ra ánh sáng màu máu cực kỳ yêu dị.
Sau một khắc, toàn bộ huyết phù toàn bộ chui vào bên trong cỗ quan tài ngọc kia.
Việt tiên cô hơi vẫn sức nhấc nắp quan tài lên, cỗ quan tài ngọc được mở ra, mí mắt thiếu nữ run rẩy, hai mắt từ từ mở ra, thần thái trên khuôn mặt có hơi mờ mịt, nàng từ từ ngồi dậy bên trong quan tài.
- Ngươi tỉnh rồi sao ?
Giọng nói của Việt tiên cô như là ma chú với vị cô nương này, thiếu nữ giật cả mình, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, dường như cực kỳ sợ hãi Việt tiên cô.
- Ngươi còn nhớ ngươi tên là gì không ? Ta là gì của ngươi ?
Việt tiên cô nhìn chằm chằm hai mắt của thiếu nữ, thanh âm trầm thấp, phảng phát như ma âm văng vẳng bên tai người thiếu nữ kia vậy.
- Ta là …
Thiếu nữ há hốc mồm, đột nhiên trên mặt tràn đầy vể thống khổ, nàng ôm đầu, thân thể run rẩy kịch liệt.
Việt tiên cô lạnh lùng nhìn nàng, nhưng cũng không hề ra tay giúp nàng.
- Ta tên là Tố Nữ. Ngươi là sư phụ của ta .
Thiếu nữ đột nhiên ngừng run rẩy, sắc mặt ngây ngốc nhìn Việt tiên cô, nàng nhìn chằm chằm vào Việt tiên cô rồi nói.
Khóe miệng của Việt tiên cô hơi vểnh lên, sau đó tiếp tục dùng giọng nói mê hoặc người thiếu nữ kia:
- Không sai ! Ngươi chính là Tố Nữ, là đệ tử của ta ! Bây giờ ngươi chính là Tố Nữ duy nhất hiểu không ? Ngươi có còn nhớ roc năng lực của ngươi không ? Mau thể hiện ra cho ta xem !
Sắc mặt Tố Nữ vẫn cứ mờ mịt mông lung, nhìn bốn phía xung quanh.
Lúc này, Việt tiên cô thả ra một sợi tơ, một cỗ Chân Ma Khí vọt tới. Thiếu nữ thoe bản năng giơ tay nàng lên ngăn cản, sau đó đem cỗ Chân Ma khí này bắt lấy, vô ý thức vận chuyển công pháp của bản thân, sau đó một cảnh tượng cực kỳ kinh người xuất hiện.
Chân Ma Khí lại bị thiếu nữ trực tiếp hút vào trong cơ thể, thiếu nữ rít lên một tiếng, mặt mũi tràn đầy thống khổ co quắp trên mặt đất, nhưng Chân Ma khí bị năm đầu kinh mạch trong cơ thể của nàng nhanh chóng thôn phệ.
Cho dù tốc độ thôn phệ Ma khí của năm đường kinh mặc này không nhanh, nhưng cũng làm cho Chân Ma khí từ từ ngoan ngoãn hẳn.
Thiếu nữ khôi phục vẻ mặt ngây thơ ban đầu.
Lúc này, vẻ mừng rỡ trên mặt Việt tiên cô đã không còn kìm nén được nữa, các nếp nhăn chen nhau tụ lại một chỗ, nàng phát ra tiếng cuồng tiếu:
- Ha ha. . . Ngũ Âm Diệu Thể! Thật sự là Ngũ Âm Diệu Thể! Bí pháp kia thật sự có hiệu quả, hoàn toàn có thể mượn nhờ Thượng Cổ Chân Ma Khí, từ đó có thể tạo ra Hậu Thiên Ngũ Âm Diệu Thể, người xưa đúng là không lừa ta !