Chương 1270: Hạng Cáo Già
Chương 1270: Hạng Cáo Già
'Soạt!'
Một cột nước đột nhiên từ dưới đáy biển phun ra.
Tu sĩ có bộ râu đẹp hừ lạnh một tiếng, không hề sợ hãi hay bối rối một chút nào, hắn đã có sự đề phòng từ lâu rồi, tay áo hắn chấn động, một thanh Ngọc Như Ý từ ống tay áo hắn bắn ra, ngênh đón cột nước kia.
Sau một khắc, sắc mặt hắn hoàn toàn thay đổi.
Người ẩn nấp dưới cột nước kia không phải linh thú của Tần Tang, mà là một lão giả.
Người này chính là Trúc Sơn Ông.
Vừa rồi Song Đầu Hống âm thầm truyền tin, Tần Tang biết rằng không chỉ một mình Trúc Sơn Ông mà cả Việt tiên cô cũng tại, chỉ còn Khổng Vân là chưa tới, họ đã ở nơi đây bày ra cạm bẫy từ lâu, chỉ đợi “con cá lớn” này cắn câu mà thôi.
Sau khi Trúc Sơn Ông hiện thân, thì Việt tiện cô cũng theo đó xuất hiện, hai người phối hợp với Tần Tang ba mặt giáp kích tên tu sĩ kia.
- Các ngươi. . .
Tu sĩ có bộ râu đẹp cảm thấy kinh hoảng, hắn không thể ngờ rằng, tại một nơi hầu như không có bóng dáng con người như Yêu Hải bay giờ lại có thể tụ tập nhiều cao thủ như vậy.
Hơn nữa động phủ của hắn còn ở ngay gần đây, vậy mà hắn lại không hề phát giác ra bất cứ động tĩnh gì.
Chỉ cần tu vi của một mình Việt tiên cô thôi là đã có thể dễ dàng đánh bại hắn rồi, thêm cả Tần Tang và Trúc Sơn Ông trợ công, tu sĩ có bộ râu đẹp cho dù có thực lực mạnh hơn đi chăng nữa cũng không thể nào xoay chuyển được cục diện này.
Trải qua một phen khổ chiến, tu sĩ có bộ râu đẹp liều chết phản kháng, vẫn không thể thoát khỏi kết cục bi thảm, mệnh tang dưới kiếm của Trúc Sơn Ông.
Sau khi tru sát tên kia, Song Đầu Hống cũng cõng Tố Nữ trên lưng, chạy như bay đến, chân nguyên của Tần Tang cũng chẳng còn dư bao nhiêu, sau khi tụ họp cùng Song Đầu Hống, thì Tần Tang ra lệnh cho nó hộ pháp giúp mình, còn hắn thì cầm linh thạch trong tay, nhanh chóng khôi phục chân nguyên.
- Đạo trưởng thật sự là thâm tàng bất lộ ! Vừa rồi con linh thú này truyền tin, lão thân còn hiểu lầm là nó đã bắt Tố Nữ đi, suýt nữa động thủ làm tổn thương nó, may mà có Trúc Sơn đạo hữu nhắc nhở, lão thân mời đạo trưởng bảo hộ Tố Nữ, quả đúng là một sự lựa chọn sáng suốt !
Việt tiên cô không tiếc lời ca ngợi Song Đầu Hống.
Trúc Sơn Ông cũng một bên phụ họa theo.
Thái độ của nàng và Trúc Sơn Ông đối với Tần Tang cũng đã thay đổi rất nhiều, trước đó bọn họ chỉ thưởng thức độn thuật và kiếm thuật kinh người của Tần Tang mà thôi, bây giờ còn phát hiện ra Tần Tang còn có một con linh thú manh như vậy, họ mới biết rằng vị Thanh Phong đạo trưởng này có thực lực không hề kém hơn hai người bọn họ, thậm chí còn nhỉnh hơn một chút.
Tần Tang đả tỏa điều tức một chút rồi nói:
- Gã này còn có hai người đồng bạn nữa, tuyệt đối không nên để bọn hắn chạy thoát !
Vừa rồi, tên tu sĩ họ Lưu đến sau, hắn thấy tình hình không ổn, lập tức quay đầu chạy trốn, còn tên phú hào mập kia vẫn đang còn ẩn náu ở gần đó trị thương, khu trục kiếm khí trong cơ thể.
Ba người lập tức khởi hành.
Từ kẻ đi săn trở thành con mồi, mọi thứ trải qua chỉ trong chớp mắt.
Hai tên kia lần lượt cũng bị diệt trừ, ba người chia đều chiến lợi phẩm, tự dưng lại kiếm được một khoản tài phú không hề nhỏ.
Mặc dù không có những thứ mà Tần Tang cần gấp, nhưng lại may mắn tìm thấy được một gốc linh hoa mà Thiên Mục Điệp cực kỳ ưa thích, đây cũng coi là phần thưởng cho công lao của Thiên Mục Điệp.
- Thật không ngờ rằng, nơi này còn có những tu tiên có dụng ý khác thường, đã liên lụy đến đạo trưởng phải rơi vào hiểm cảnh, cũng may là thực lực của đạo trưởng cao cường, không để Tố Nữ rơi vào tay bọn chúng. . .
Việt tiên cô cảm kích nói.
- Ta mang theo Tố Nữ xông ra ngoài Yêu Đảo, thì trùng hợp gặp bọn hắn đang đi tới yêu đảo. Chân Ma Khí sinh ra dị tượng, mấy trăm dặm xung quanh đều có thể thấy được, có thể bọn chúng bị di tượng hấp dẫn nên mới tới yêu đảo, nhờ có hai vị giúp đỡ chứ thật sự bần đạo cũng khó mà chống đỡ thêm được nữa.
Hắn có một cảm giác rằng, quan hệ của Việt tiên cố và Tố Nữ có chút gì đó kỳ quái.
Thế nhưng, hắn cũng chỉ muốn thuận lợi càm về thù lao của bản thân, cũng chẳng muốn gây nên phong ba gì, nên lựa chọn suy đoán một cách mập mờ, cũng không truy hỏi đến cùng. Việt tiên cô không hỏi, hắn cũng sẽ không chủ động nhắc đến nguyên nhân xung đột, càng sẽ không nói ra những hành động kỳ quái của Tố Nữ.
Tố Nữ cúi đầu, ánh mắt tuyệt vọng, nghe thấy như vậy thì cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.
Nàng đúng là đã nhớ ra một số chuyện, nhưng với chênh lệch tu vi của nàng và Việt tiên cô bây giờ, nàng chỉ có thể đè nén nỗi hoảng hốt và sự oán hận trong lòng, coi Việt tiên cô là như người chí thân mà đối đãi mà thôi.
Vừa rồi gặp cảnh cướp giết, làm cho nàng thấy một tia hy vọng, du trong lòng nàng biết cơ hội để nàng thừa dịp loạn mà chạy là rất nhỏ, cơ hồ là cửu tử nhất sinh, nhưng nàng vẫn nguyện đánh cược một lần.
Nhưng nàng lại không ngờ rằng Tần Tang lại có linh thú mạnh như vậy, chặt đứt cơ hội nhỏ nhoi duy nhất của nàng.
Nàng cũng không cho rằng hành động của chính mình có thể che giấu những con người thuộc hạng cáo già như bốn người Tần Tang, nhưng hành động của Tần Tang làm cho nàng cực kỳ bất ngờ, hắn vậy mà không hề nhắc tới lý do vì sao mình lại bị truy sát.