Chương 129: Ma Nhãn
Chương 129: Ma Nhãn
Phường Thiên Nguyên.
Tần Tang thầm nhớ địa chỉ, chắp tay nói:
-Đa tạ Mạnh sư huynh đã chỉ điểm, bây giờ cách cuối tuần còn mấy ngày nữa, ta muốn tới phường Thiên Nguyên mở mang kiến thức trước. Tóm lại là ta sẽ tới đó một chuyến, Mạnh sư huynh có cần gì không, sư đệ có thể làm thay?
Vừa nói xong Mạnh Như Hối đã híp mắt nhìn Tần Tang, cười nói:
-Sư đệ nói xong ta mới nhớ ra, quả là có một việc, ngươi chờ ta một chút.
Vừa nói Mạnh Như Hối vừa lấy một túi giới tử đưa cho Tần Tang.
-Làm phiền Tần sư đệ khi tới phường Thiên Nguyen hay đưa túi giới tử này cho chưởng quỹ của Hồi Xuân đường, nói là lão Mạnh đưa. Sau này Tần sư đệ tới Hồi Xuân đường mua dược có thể nói tên của ta lên, ngươi sẽ được giảm ít nhất hai phần.
Tần Tang không hỏi trong túi là thứ gì, sau khi tiễn Mạnh Như Hối đi, Tần Tang liền đi dạo một vòng trong Hồi Dương cốc, bố trí xong một cái động phủ đơn giản, Tần Tang liền lên đường.
Không ngờ, vừa đi chưa tới một canh giờ Tần Tang đã quay lại Hành Vân cốc, vẻ mặt cực kì âm trầm, khi đi tới gần gian nhà lá lập tức cố nhoẻn miệng cười, trả túi giới tử lại cho Mạnh Như Hối.
Vẻ mặt Mạnh Như Hối bất ngờ, cau mày nói:
-Tần sư đệ có ý gì?
Tần Tang cười gượng, nói:
-Mong Mạnh sư huynh thứ lỗi, khi ta vừa mới ra khỏi sơn môn thì đột nhiên trong lòng cảm thấy bất an, cảm giác như sắp đột phá nên cần phải bế quan gấp, sợ là tạm thời không tới phường Thiên Nguyên vội. Đồ trong túi giới tử ta vẫn chưa động tới, cũng chưa từng nhìn qua, xin Mạnh sư huynh kiểm tra...
Mạnh Như Hối lạnh nhạt nhìn Tần Tang, nắm túi giới tử trong tay, sau đó xoay người đi vào trong gian nhà lá, "Ầm" một tiếng đóng cửa lại.
Tần Tang thầm cười khổ, trong lòng biết chắc lần này đã đắc tội tới Mạnh sư huynh, e rằng cuộc sống về sau trải qua không tốt, nhưng cũng không còn cách nào khác, binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn, dù tình hình có xấu hơn nữa thì cũng có thể xấu tới mức nào chứ?
Thầm than một tiếng, Tần Tang lắc đầu, nhảy lên Bằng Hư Phong quay lại Hồi Dương cốc.
Dọc đường đi hắn vô cùng cẩn thận quay đầu nhìn liên tục, sợ có ai theo dõi phía sau. Sau khi quay lại động phủ của mình liền dùng Hoặc Thần Kính bài một kính trận ở cửa động, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Tần Tang ngồi lên Thủy Tâm Trúc bồ đoàn, tâm trạng không yên, ánh mắt thay đổi không ngừng, qua một hồi lâu mới chậm rãi mở bàn tay trái ra.
Lòng bàn tay trái đột nhiên xuất hiện một con mắt màu đen!
Toàn thân con mắt đen nhanh, con ngươi sống động không ngừng chuyển động qua lại trong lòng bàn tay Tần Tang, con ngươi đen nhanh tựa như có thần trí, khi nó nhìn lướt qua mặt Tần Tang, hắn cảm thấy ánh mắt đó như ẩn chứa nụ cười quỷ dị, có thể nhìn thấy nội tâm của hắn, tóc gáy dựng đứng lên.
Ma nhãn này là Triệu Viêm đưa hắn.
Nhớ lại một màn phát sinh lần trước, bàn tay Tần Tang đột nhiên nắm lại thật chặt.
Hắn hỏi thăm phường Thiên Nguyên là có ý định của tiêng mình, nếu tới phường Thiên Nguyên mà không ai cản đường thì hắn nhất định sẽ một đi không trở lại, có thể chạy được bao xa thì chạy bấy nhiêu.
Nhưng không ngờ, khi hắn vừa quay lại Hồi Dương cốc thì tiếng của Triệu Viêm đã vang lên bên tai.
-Muộn như vậy rồi Tần sư đệ định đi đâu?
Tần Tang căng thẳng trong lòng, vội vàng ngăn pháp khí lại.
Lại thấy Triệu Viêm lắc mình ngăn trước mặt hắn, vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào Tần Tang.
Khi ở trong Bát Quái cấm địa, Tần Tang đã nhìn ra được quan hệ giữa Triệu Viêm và Dư Hóa không đơn giản, rất có thể là gián điệp do Khôi Âm tông cài vào, nếu là thật thì cũng không quá bất ngờ. Tần Tang làm như không có chuyện gì thi lễ một cái, sau đó nói ra cái cớ mà hắn đã tìm trước đó.
-Ra mặt Triệu sư huynh, Mạnh sư huynh ở Hành Vân cốc bố trí cho ta tới phường Thiên Nguyên để giao một món đồ, thấy trời sắp tối nên ta mới vội vã rời núi.
Triệu Viêm ồ một cái thật dài, tầm mắt chuyển lên nhìn trên mặt Tần Tang vài lần, giọng điệu khó hiểu hỏi:
-Tần sư đệ quả là không đơn giản, mới một thời gian đã được Mạnh sư huynh nể trọng. Không biết Mạnh sư huynh bố trí ngươi đi đưa thứ gì, có thể cho ta nhìn thử được không?
Tần Tang chần chờ, nói:
-Này...
Triệu Viêm tức giận hừ một cái, môi hơi nhếch, nhưng không nói chuyện, mà là đang truyền âm.
Nghe thấy nội dung truyền âm, vẻ mặt Tần Tang vô cùng đáng sợ, thất thanh kêu lên:
-Triệu sư huynh cũng vậy...
-Câm miệng!
Triệu Viêm cắt lời Tần tang, trừng mắt nhìn hắn rồi nói:
-Đừng quên thân phận của ngươi, nếu không kết quả của Lưu Dực chính là kết quả của ngươi! Đưa đồ Mạnh Như Hối đưa ngươi cho ta!
Tần Tang vội vàng lấy túi giới tử mà Mạnh Như Hối nhờ đưa, đưa cho Triệu Viêm, cuối cùng cũng gạt đi được hoài nghi của Triệu Viêm.
Lăn lộn ở nơi này một thời gian, Tần Tang chắc chắn một việc hắn không thể thoát khỏi Nguyên Chiếu môn này được, nơi này là một vũng bùng, càng lún càng hãm sâu vào trong.
Ma nhãn này chính là Triệu Viêm đưa cho hắn, cái gọi là nhiệm vụ sư môn, hòa hợp với huyết mạch của hắn, chỉ cần rời khỏi cơ thể hắn một trượng là sẽ lập tức biến mất, rồi trở lại cơ thể hắn như bình thường.
Triệu Viêm ra lệnh cho hắn, buổi tối mỗi ngày phải tìm một nơi tầm mắt rộng rãi thúc giục ma nhãn, để cho nó nhìn lên bầu trời nhìn lén bầu trời trong Hồi Dương cốc. Khi nào ma nhãn ghi nhớ biến hóa trong trận pháp của Hồi Dương cốc thì nhiệm vụ của hắn hoàn thành.
Qua một thời gian ngắn hắn ta và Dư Hóa sẽ kiểm tra tiến độ.
Ma nhãn phải khảm trên Diêm La Phiên, nhờ Diêm La Phiên mới thúc giục được.
Tần Tang lấy Diêm La Phiên mà Khôi Âm tông phát ra, hắn chưa từng dùng qua thứ này, dựa theo pháp chú mà Triệu Viêm đưa cho để niệm, sau đó hợp nhất ma nhãn và Diêm La Phiên thành một, nhưng thất bại.