Chương 1294: Tinh Sát
Chương 1294: Tinh Sát
Lúc ở Thất Sát điện, Kim Huy Giáp bị tổn thương, sau lại được Tần Tang chữa trị. Dựa vào con đường luyện khí mà hắn tự thông hiểu, trong quá trình chữa trị còn dung nhập thêm vào linh tài mới, lực phòng ngự so với trước đó còn cao hơn một tầng.
-RẦM!
Lôi quang từ trên trời giáng xuống.
Sức mạnh Kim Huy Giáp hoàn toàn bao trùm lấy Tần Tang.
Tần Tang chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh tàn nhẫn nện lên người, hắn kêu lên một tiếng đầy đau đớn, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, đồng thời còn nghe được một âm thanh vỡ nát giòn tan. Tần Tang sợ run người, hốt hoảng phát hiện bản thể Kim Huy Giáp đã rạn nứt.
Món pháp bảo này vừa chữa trị chưa được mấy năm, lại đứng trước nguy cơ bị hư hao.
Không đúng!
Không chỉ là hư hao.
Trong chốc lát, vô số vết rạn tràn ngập khắp bảo giáp, món đồ đã theo hắn mấy chục năm, lập được không biết bao nhiêu công lao hãn mã, sắp bị hủy diệt tới nơi rồi!
Kim Huy Giáp hi sinh cũng không phải là không có ý nghĩa, Tần Tang tinh tường cảm nhận được, phần lớn sức mạnh lôi quang bị Kim Huy Giáp ngăn cản, thời khắc nguy hiểm nhất đã đi qua!
Không ngờ, không để Tần Tang kịp thấy mình may mắn, sức mạnh còn sót lại theo khe hở trên Kim Huy Giáp tràn vào.
Sấm sét rơi vào người, xâm nhập vào tận trong cơ thể, cảm giác tê dại lập tức lan ra khắp toàn thân.
Thân thể Tần Tang cứng đờ, trong lòng khẩn trương, mấy cái lực lượng sấm sét này không dễ gì mà trục xuất khỏi cơ thể được, tuy không tạo ra tổn thương quá lớn, lại khiến hành động cùng tốc độ phản ứng của hắn bị ảnh hưởng.
Nhưng ngay sau đó, Tần Tang lại cảm thấy có chút nhẹ nhõm, cảm giác tê dại biến mất, lúc này mới phát hiện Thiên Mục Điệp đang nhanh chóng nhảy múa trong khí hải, thi triển ngự Lôi Thần Thông, há lớn miệng cắn nuốt lôi đình mới xâm nhập.
So với lôi quang trên bầu trời, chút sấm sét trên cánh Thiên Mục Điệp lộ ra vẻ vô cùng nhỏ yếu.
Chẳng qua những lôi quang này, đầu tiên là bị Thiên Hàn Phong Liệt Trận tiêu diệt một phần lớn, lại bị Kim Huy Giáp ngăn cản, đến lúc xuyên qua tầng chân nguyên hộ thể của Tầng Tang, xâm nhập vào trong cơ thể, đã yếu đi rất nhiều, bị Thiên Mục điệp nhẹ nhàng nuốt mất.
-Giỏi!
Tần Tang vui mừng như điên, thầm khen bản mệnh trùng cổ của mình một câu, tiếp đó lại một lần nữa thi triển độn thuật, không hề quay đầu lại. Hắn đã cảm nhận được sau lưng có một hơi thở quen thuộc, đặc biệt cuồng bạo, chính là Quỳ Long!
Quỳ Long chưa chết, thời khắc sống còn lại được thả ra từ trong linh trận, hơn nữa nó hoàn toàn không sợ Dịch Lôi Thuật, nó muốn báo thù!
Sở Hằng liều mạng cầu đường sống bên dưới Dịch Lôi Thuật, gắng gượng chịu đựng cho đợt lôi đình lãnh liệt nhất qua đi, lại không biết nguy hiểm đang tới gần, không hề có chút phản kháng đã bị Quỳ Long cắn thành hai nửa.
Cừu Quý cùng La Côn liên thủ, tình huống so Sở Hằng tốt hơn nhiều, cảm giác được Quỳ Long đánh lén, lại hãi hùng phát hiện bản thân đã bị lực lương lôi đình làm cho tê liệt, chân nguyên ngưng trệ, phản ứng cũng chậm hơn so với lúc trước vào bụng.
Bọn họ liều mạng chống cự, nhưng Quỳ Long đã phát cuồng, không để ý đến thương tích trên người, lần lượt nuốt bọn họ vào bụng.
Khoảng cách Mã Đức Bảo bỏ chạy gần với Tần Tang nhất, hắn cũng phát hiện Quỳ Long đột nhiên không kiêng nể gì, mặc dù trạng thái thê thảm hơn Tần Tang nhiều, nhưng vẫn ra sức vung Thiên Tiệm Ngũ Tuyệt Tiên, cố hết sức tìm đường sống.
Mặc dù Quỳ Long đã trọng thương, nhưng vẫn không thể khinh thường, đồng bạn chết thì chết, thương thì thương, thanh niên họ Phương mạnh nhất, tình huống lại không rõ.
Phía xa còn có người thần bí nào đang quan sát hay không.
Tần Tang hoàn toàn không có dục vọng quay đầu lại, một mạch xông ra ngoài đảo.
Đúng lúc này, phía trước lại truyền đến một tiếng kêu to đầy kinh sợ:
-Kim Huy Giáp! Là ngươi đã giết tiểu sư đệ!
Thanh niên họ Phương đâm đầu ngã về phía khu rừng, làm đứt gãy một mảng lớn cây cổ thụ.
Những tiếng sột soạt từ trong đám cổ thủ đỗ gãy vang lên, thanh niên họ Phương đứng lên một cách xiêu vẹo, một thân bám đầy những mảnh cỏ khô lá nát, nhìn qua có chút chật vật. Não của hắn vẫn cứ quay vòng, dường như vẫn còn có chút mê muội và mơ hồ.
Nhưng chỉ trong chốc lát, hắn đột nhiên bừng tỉnh, giơ tay lên xem xét, bản mệnh linh phù mà sư tôn ban tặng cho hắn đã vỡ vụn, uy năng hao hết.
Tuy hắn đã sớm biết những kẻ đến đây chẳng có ý tốt gì, phát hiện có điều gì đó không ổn, nên đã sớm chạy trốn, thế nhưng cuối cùng vẫn bị dính, sau cùng vẫn phải nhờ đến bản mệnh linh phù mà sư tôn của hắn đã ban cho hắn để giữ mạng.
- Đây chính là đạo thuật bí truyền của Lan Đấu Môn, Dịch Lôi Thuật sao ?
Thanh niên họ Phương tự lẩm bẩm trong miệng, trên mặt lộ vẻ đầy kinh ngạc, cúi đầu nhìn về phía trung tâm của chiển trường.
Lôi quang ngập tràn khắp mọi nơi.