Chương 1299: Trầm Tư
Chương 1299: Trầm Tư
Nhưng dưới sự bao vây của Cưu U ma Hỏa, sức phản kháng của Thú Vương Phiên càng ngày càng yếu dần.
Mất đi sự điều khiển của chủ nhân, những cây Thú Vương Phiên khác lơ lửng trên bầu trời, hơn nữa sau khi bị Cửu U Ma Hỏa dần dần chặt đứt liên hệ với nhau, chúng dần dần trở nên ôn nhuận hơn rất nhiều, Tần Tang cũng chẳng phí nhiều công sức, đã có thể bắt lấy chín cây Thú Vương Phiên còn sót lại .
Phía đằng xa, những tên áo đen khác gầm thét lao đến chỗ Tần Tang.
Tần Tang ngẩng đầu nhìn qua, cười lạnh một tiếng, sau đó hư ảnh Giao Long quấn thân và kiếm quang cũng lúc sáng lên, hóa thành một đạo độn quang, chớp mất biến mất giữa bầu trời đầy mưa gió.
Đêm khuya mưa gió bão bùng, mây đen che kín bầu trời, đưa tay không thấy năm ngón.
Những tên đệ tử khác của Hắc Xà Sơn đang bận bao vây những người thần bí kia, tấ cả bọn chúng đều không ngờ tới rằng, Tứ sư huynh (Tứ sư đệ) của bọn chúng không chỉ thất thủ, thậm chí còn phải bồi cả mạng của mình vào, thậm chí bọn chúng còn không biết Tứ sư huynh (Tứ sư đệ) của bọn chúng đã chết như thế nào.
Khi bọn chúng phát hiện ra bên này xảy ra điều ngoài ý muốn, thì đã không cứu viện kịp nữa rồi.
Huống hồ, trong số tất cả bọn họ, chẳng một ai có độn thuật có thể sánh bằng với Tần Tang, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Tang giết sư huynh đệ của bọn hắn rồi ung dung rời đi.
- Lão tứ !
Nhị sư huynh muốn rách cả mí mắt.
Những người khác hoang mang lo sợ, lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, hiện tại chúng không biết nên tiếp tục bao vây mục tiêu, hay là tiếp tục truy sát kẻ thù báo thù cho Tứ sư huynh và Tiểu sư đệ của bọn hắn. Nhưng sau khi nhìn tốc độ của đạo độn quang kia, xem ra chúng có muốn đuổi cũng đuổi cũng kịp.
Bọn họ đồng loạt nhìn về phía Nhị sư huynh, nhưng có một điều càng làm bọn hắn lo lắng hơn là.
Đại sư huynh vẫn còn đang ở trên đảo, nhưng sau khi nhận dư ba của Lôi Phpas khủng bố kia thì bặt vô âm tín, ngay cả khi Tứ sư huynh bị giết cũng không thấy hắn đi ra ngăn cản, chẳng lẽ Đại sư huynh cũng đã xảy ra chuyện gì bất trắc?
'Ầm!'
'Soạt!'
Một thân ảnh cực lớn bị đánh bay ra từ trên đảo, thân thể nện ở trên mặt biển, nước biển bắn tung tóe.
Sau đó thân ảnh của gã thanh niên họ Phương lóe lên mà ra, trong tay hắn cầm một thanh huyết kiếm, sau đó nhào vào trong nước biển.
Quỳ Long gầm rú lao vào chiến đấu với cùng gã thanh niên họ Phương, cũng chính là tên Đại sư huynh của Hắc Xà Sơn.
Gã thanh niên họ Phương không giống với đám người Sở Hằng, hắn có linh phù hộ thể, thương thế không nặng lắm, chỉ có điều hắn vẫn bị Tinh Sát chi khí làm ảnh hưởng, làm cho hắn hành động chậm một bước. Thân thể của Quỳ Long vốn đã bị trọng thương, hai bên va chạm với nhau, nhanh chóng phân ra cao thấp.
Quỳ Long tập kích gã thanh niên họ Phương, lại bị hắn hành hung ngược lại, tiếng gầm thét ngoài mạnh trong yếu, cuối cùng cũng biến thành tiếng hét thảm.
- Đại sư huynh !
Đám người của Hắc Xà Sơn thấy gã thanh niên họ Phương, nhao nhao la ầm lên.
- Đại sư huynh, Tứ sư huynh chết rồi!
- Ngươi phải báo thù cho Tứ sư huynh !
- Giết tên kia, lột da rút gân, băm hắn thành trăm mảnh !
. . .
Gã thanh niên họ Phương thôi động chân nguyên hóa thành một cái đại thủ bóp chặt lấy cổ họng của Quỳ Long, sau đó hắn lơ lửng trước mặt thi thể của Quỳ Long, nhìn hắn như dũng sĩ bắt rồng bằng một tay vậy, trông cực kỳ uy vũ.
Khuôn mặt của hắn lúc này lạnh lùng như băng, âm trầm đến cực điểm, hắn không nhìn Quỳ Long, mà chỉ nhìn chằm chằm về hướng mà Tần Tang đã trốn thoát, hắn cũng đã biết rõ kết cục thê thảm của Tứ sư đệ nhà hắn.
Nhưng hắn bị cỗ lực lượng kỳ quái kia làm trì hoãn bước chân, không thể nào kịp thời đuổi tới. Còn một điểm nữa mà hắn không muốn nhưng vẫn phải thừa nhận là đối phương có độn thuật còn mạnh hơn cả hắn, cho dù hắn muốn đuổi cũng không có khả năng đuổi kịp.
- Trước tiên chúng ta cứ tập trung bắt đám phản đồ của Lan Đấu Môn đã, nợ máu của hại vị sư đệ chúng ta sẽ từ từ tính sổ với hắn !
Gã thanh niên họ Phương chỉ có thể gác chuyện báo thù sang một bên, lấy đại cục làm trọng, hoàn thanh nhiệm vụ mà sư phụ giao phó trước đã.
Hắn trấn áp Quỳ Long, cuối cùng cũng chém giết được con đại yêu này.
. . .
Tần Tang bỏ trốn mất dạng, nhưng cũng không hề đi xa, xác định phía sau không có ai đuổi theo, hắn ẩn độn quang đi, sau đó tìm kiếm trên không trung một chút, rồi hạ xuống ở một tảng đá ngầm phía xa xa.
Hắn nhìn phương hướng lúc hắn đi vào đảo, ánh mắt lấp lóe, trầm tư một chút, bày xuống một đạo cấm chế che mắt, ngồi xếp bằng bên trên tảng đá ngầm, sau đó gọi Thiên Mục Điệp gọi đi ra.