Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 132 - Chương 132: Công Lớn

Chương 132: Công Lớn Chương 132: Công Lớn

Dư Hóa suy nghĩ một lát, nói:

-Thế này đi, ta sẽ truyền cho ngươi cách bố trí Tụ Linh Trận, số linh thạch này ngươi cầm lấy rồi đi bố trí ở xung quanh vườn thuốc. Nó có thể giúp linh lực trong vườn thuốc đậm đà hơn mấy lần trợ giúp linh dược sinh trường, tuy không có tác dụng tốt bằng Ngũ Hành Vân nhưng cũng giúp người hoàn thành được nhiệm vụ. Nhưng Tần sư điệt nhớ cơ trí một chút, không được làm lộ trước mặt người khác.

Sau khi hai người rời khỏi Hồi Dương cốc, vẻ mặt Triệu Viêm thay đổi, khinh thường nói:

-Dư sư thúc, ngươi cần gì phải bị hắn ta lợi dụng điểm yếu rồi uy hiếp, cứ trực tiếp dùng Thực Tâm Trùng để cho hắn biết thế nào là lợi hại, xem xem hắn dám yêu sách nữa không!

-Triệu sư điệt cho rằng ta không nhìn ra được tâm tư của hắn hay sao? Không cần phải vạch trần làm gì.

Dư Hóa bật cười, không để ý nói:

-Muốn người khác làm việc cho mình thì chỉ dùng mỗi uy thôi vẫn chưa đủ, cần phải có cám dỗ nữa. Hơn nữa còn phải làm cho đối phương cam tâm tình nguyện thì mới có thể làm việc nhanh chóng và hoàn hảo nhất. Bao gồm cả đám người Nguyễn Nam Phong kia nữa, tìm cơ hội tới hỏi bọn họ xem có gặp chuyện gì khó xử không. So với đại sư của Thánh môn thì mấy viên linh thạch đó có là gì. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của Thánh môn thì chưởng môn đại nhân sẽ bạc đãi chúng ta hay sao? Nếu như Triệu sư điệt không cam lòng thì sau khi chuyện thành công ta sẽ để ngươi hả giận, lúc đó hắn ta có thể chạy thoát khỏi ngũ chỉ sơn* của chúng ta sao?

*ngũ chỉ sơn: hay còn gọi là Ngũ Hành Sơn, năm xưa Tôn Ngộ Không bị một bàn tay của Phật Tổ trói buộc rồi giam cầm ở núi Ngũ Hành sơn trong năm trăm năm.

Triệu Viêm cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó chắp tay nói:

-Triệu Viêm đã hiểu, kế hoạch lần này có thể tiến hành thuận lợi hoàn toàn là nhờ Dư sư thúc bày mưu lập kế. Chờ sau khi thành chuyện, ta nhất định sẽ nói tốt về ngài trước mặt Dịch bá bá, thay ngài thỉnh công.

Hai mắt Dư Hóa sáng lên, nói:

-Vậy phải cảm tạ Triệu sư điệt! Đúng rồi, hôm nay ta tranh thủ được tư cách vào Chưởng Môn điện, có thể danh chính ngôn thuận tiến vào Nguyên Chiếu phong, chuyện ở đây làm phiền Triệu sư điệt rồi.

Triệu Viêm mừng rỡ nói:

-Chúc Dư sư thúc kỳ khai đắc thắng*!

*kỳ khai đắc thắng: thắng ngay từ trận đầu.

...

Tần Tang không biết Hoặc Thần Kính có được tính là trận pháp hay không, nếu như không tính thì Tụ Linh Trận này chính là trận pháp đầu tiên mà hắn được học.

Thật ra đây là Tụ Linh Trận loại kém nhất, sau một thời gian thì sẽ hao phí một số linh thạch, chủng loại linh dược trong linh điền đều là loại linh dược thông dụng nhất trong tu tien giới, giá trị không lớn, dùng Tụ Linh Trận nuôi dưỡng chúng tuyệt đối là kiểu được một mất mười.

Dù sao số linh thạch này cũng không phải của Tần Tang nên hắn không cần phải xót.

Khuyết điểm duy nhất là nhỡ bị ai phát hiện sẽ nảy sinh lòng nghi ngờ, hắn chỉ là một tân đệ tử vừa nhập môn, sao lại có số tài sản phong phú như vậy?

Cũng may Tần Tang không có bằng hữu gì, ngày thường không ai tới tìm hắn, chỉ cần hắn thu hồi Tụ Linh Trận trước khi Mạnh sư huynh và Tưởng sư huynh tới hái thuốc là được. Mỗi lần Tần Tang đều miễn cưỡng đạt yêu cầu, hai vị sư huynh sẽ không làm khó hắn, trái lại vẫn luôn sống yên ổn với nhau.

Trong núi không rõ năm tháng, cứ thế liền qua hơn một năm.

Đêm nay, Tần Tang thao túng ma nhãn, giờ là lần thứ ba hắn sử dụng ma nhãn để nhìn thấy đại trận Hồi Dương cốc.

Lúc này, tầm nhìn của ma nhãn đã chuyển sang phía tây, theo tính toán của Tần Tang, chỉ còn khoảng bốn tháng nữa là nhiệm vụ của hắn sẽ hoàn thành.

Trong một năm này, Tần Tang luôn bị cấm túc bên trong Hồi Dương cốc, chỉ gặp Dư Hóa hai lần, đa phần đều do Triệu Viêm liên lạc với hắn.

Triệu Viêm càng ngày càng thúc giục hắn nhiều hơn, hành động này khiến Tần Tang có dự cảm là ngay khi bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, đại biến sẽ lập tức bắt đầu!

Cảm giác linh lực trong cơ thể tiêu hao sắp hết, Tần Tang thu hồi ma nhãn, quay trở về động phủ.

Cảnh giới của hắn không cao, linh khí thiên địa trong Nguyên Chiếu môn quá thừa sức cho hắn hấp thu nên không cần dùng tới Tụ Linh trận.

Ngồi xếp bằng trên Thủy Tâm Trúc bồ đoàn, Tần Tang dùng nội thị nhìn bên trong, nhờ dư âm của thạch nhũ trăm năm, tu vi trong một năm qua của hắn tăng lên cực nhanh, chỉ còn cách tầng thứ tám một khoảng không đáng kể.

Hôm nay lại cảm ứng được thời cơ tới, Tần Tang vội vàng lấy Hoặc Thần Kính ra bố trí ngoài cửa hàng, sau đó ngồi im nhập định.

Mười ngày sau Tần Tang xuất quan, thần thanh khí sảng, tựa như muốn ngửa mặt lên trời hét to, thời gian khổ tu lâu như vậy quả là không uổng công, hắn đột phá thành công.

Hôm nay là thời gian hái thuốc, Tần Tang thu hồi Tụ Linh Trận lại, Mạnh Như Hối và Tưởng sư huynh dắt tay nhau tới, phát hiện Tần Tang lại đột phá thì hai người họ cực kì kinh ngạc, sau khi hái thuốc xong liền khó chịu rời đi.

Tần Tang cung kính đưa tiễn, không hề biểu lộ ra vẻ mặt đắc ý nào. Nếu đắc tội bọn họ thì hắn sẽ chẳng có chỗ tốt gì.

Cuối tháng, Triệu Viêm lại tới.

Triệu Viêm chờ ở ngoài cốc, thấy Tần Tang đạp pháp khí bay ra thì ngẩn người, không nhịn được hô lên:

-Ngươi lại đột phá sao?

Tần Tang hạ xuống, hành lễ:

-Chúc mừng Triệu sư huynh đột phá Luyện Khí kỳ tầng thứ chín!

Triệu Viêm tỏ ra đắc ý, nhưng sau đó lập tức thu liễm lại, ánh mắt không giấu được sự ghen tị:

-Không so được với ngươi, một năm đột phá hai cảnh giới.

Tần Tang lập tức nói không dám:

-Đệ tử là nhờ có đại ân của Mông chưởng môn ban thưởng cho Tụ Khí Đan nên mới có ngày hôm nay. Chờ Triệu sư huynh lập được công lớn, trở lại sư môn rồi thì chưởng môn sẽ không keo kiệt bản thưởng cho huynh, trái lại sư đệ chỉ có thể nhìn lên mà hâm mộ.

Quả nhiên Triệu Viêm lập tức đắc ý cười lớn, cảm giác Tần Tang trông thuận mắt hơn rất nhiều, ánh mắt chớp động không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bình Luận (0)
Comment