Chương 137: Hoa Lan Thần Bí
Chương 137: Hoa Lan Thần Bí
Chỉ nghe thấy Triệu Viêm kêu lên một tiếng, không biết hắn làm gì ở trong đó mà đám ác quỷ dần dần ổn định lại.
Ngay sau đó, Triệu Viêm hét lớn:
-Đi!
Quỷ Phiên thế mà lại bay ra Tứ Vân Thần Cấm, mang theo vô số ác quỷ vọt thẳng đến trai ngọc. Động tĩnh lớn như vậy vừa xuất hiện đã bị tu sĩ lùn ở trong vỏ trai phát hiện.
-Kẻ nào!
Tu sĩ lùn chớp mắt xuất hiện trước trai ngọc, nhìn thấy Quỷ Phiên bay thẳng tới mặt mình thì kinh hoảng kêu to:
-Pháp bảo!
Hắn hiển nhiên hiểu được pháp bảo đại biểu cho cái gì, trên gương mặt lộ rõ sự sợ hãi, nhanh chóng lấy ra một kiện pháp khí hình kim bát*, kích phát ra một màn chắn tỏa sắc vàng kim, ngăn ở phía trước.
*Kim bát: chén lớn bằng vàng
Cùng lúc đó, hắn điên cuồng đưa linh lực vào bên trong một thanh phi kiếm vừa mới xuất hiện trong lòng bàn tay.
Lại không ngờ rằng, khi Quỷ Phiên bay đến trước mặt hắn, tà sương lại đột ngột bành trướng gấp mấy lần, màn chắn từ kim bát không ngăn được gì, trong phút chốc che phủ cả nó lẫn tu sĩ lùn.
Quỷ Phiên cắm trên mặt đất vô cùng vững chắc, từng lớp tà sương quay xung quanh, vô số ác quỷ người trước ngã xuống, người sau tiến lên lao ra từ Quỷ Phiên, trong nháy mắt hình thành một vùng Quỷ Vực. Tên tu sĩ lùn bị nhốt bên trong quỷ vực, không hề có một tiếng động.
Triệu Viêm thở hổn hển, nạt một tiếng:
-Đi!
Tần Tang đi ngang qua rìa tà sương, vẫn như cũ khiếp sợ. Bị Quỷ Phiên bao vây, ngay cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng không thể tránh thoát, chính mình coi như thôi thúc kiếm khí cũng không có biện pháp chống lại Triệu Viêm.
Không gian vỏ trai không lớn, có cấm chế chống nước nên bên trong khô ráo mát mẻ, trang trí cũng rất đơn giản, chỉ đặt hai cái đệm cói làm bằng Thủy Tâm Trúc.
Thứ khiến người chú ý nhất chỉ còn lại một cái hang ở phần cuối vỏ sò. Có một cái bậc đá từ nơi đó dẫn xuống lòng đất, sâu không thấy đáy.
Dưới sự thúc dục của Triệu Viêm, bọn họ một đường dọc theo bậc đá đi xuống, cuối cùng đạt đến đáy hang. Phía trước hiện ra một cái hầm thật lớn lại tràn ngập khí xám.
Khí xám vừa nhìn liền biết không dễ giải quyết, bên trong có thể có trận pháp. Đám người Tần Tang nhìn sang Triệu Viêm, không biết hắn còn có mánh khóe gì có thể lấy ra sử dụng không.
-Đây là Tam Tai Phệ Tâm Trận, nghe nói là trận pháp được đại năng sáng tạo ra căn cứ theo Thiên Kiếp, không chỉ có diễn hóa tam tai, còn có thể mê loạn thần trí, sản sinh tâm ma, coi như là tu sĩ Kim Đan, nếu bị trận pháp vây khốn, cũng sẽ phải tốn nhiều sức lực.
Triệu Viêm cảnh cáo bọn họ:
-Các ngươi toàn lực thôi động Tứ Vân Thần Cấm, thỉnh cầu lực lượng còn lưu lại của Chưởng môn trong vân kỳ để hộ thể, là có thể bình yên vô sự. Một khi chúng ta bị rơi vào bên trong trận thì tuyệt đối sẽ không còn đường thoát thân, coi như không chết bởi tam tai, cũng sẽ bị nhốt mãi cho đến chết vì nguyên khí cạn kiệt. Sau khi vào trận, chúng ta có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, ai cũng không thể khinh thường.
Tần Tang nghe đến sức mạnh của Tam Tai Phệ Tâm Trận, trong lòng đột nhiên nhảy lên, thầm tự nhủ, không biết phật ngọc có thể giúp hắn chống cự tâm ma hay không?
Vẻ mặt hắn vẫn ung dung thản nhiên, dựa theo sự phân phó của Triệu Viêm, toàn lực thôi thúc vân kỳ, năm người đứng vững theo vị trí của mỗi người, bốn màu vân khí càng lúc càng nồng nặc.
Tiếp đó, Tần Tang liền thấy hư ảnh Chưởng môn bên trong vân kỳ giơ tay chỉ hướng không trung, bốn đường linh lực phá vỡ vân kỳ, đánh trúng bảo ngọc trong suốt trên tay Triệu Viêm.
Bảo ngọc trong suốt tỏa ra hào quang mãnh liệt, tia sáng chạm đến vân khí lơ lửng vô định ở xung quanh, lập tức biến thành một cái màn chắn ánh sáng, che lại năm người.
Chờ bọn hắn sau khi đi vào Tam Tai Phệ Tâm Trận, cảnh sắc xung quanh chớp mắt đã biến đổi, đột nhiên sấm chớp rền vang, hóa ra bọn họ đã đi vào một mảnh địa lôi. Vô tận tia chớp xẹt qua trên đỉnh đầu, cảnh tượng giống như tận thế này làm cho sắc mặt của mấy người trắng bệch. Sấm chớp khủng bố như vậy tuyệt đối không phải tu sĩ bình thường có thể xông qua.
Triệu Viêm nhìn thấy từng đường sấm chớp to nhỏ lít nha lít nhít bên trong địa lôi, trong thời gian ngắn chắc chắn không thể kết thúc, cho dù hơi có kinh hãi do dự nhưng vẫn khẽ quát một tiếng:
-Đi!
Vừa bước vào địa lôi, trong nháy mắt liền có mấy chục đạo điện xà nhào tới bọn họ, mọi người kinh hoảng, cả đám lo sợ, Triệu Viêm vội vàng giơ cao bảo ngọc, liền thấy tia sáng nơi bảo ngọc tỏa ra mãnh liệt, hiện ra hư ảnh của Dịch chưởng môn. Những đường chớp kinh khủng kia vọt tới trước hư ảnh Chưởng môn thế mà lại trực tiếp tan vỡ.
-Đi mau!
Triệu Viêm mừng rỡ, lớn tiếng kêu gọi, nhanh chóng tiến lên phía trước dưới sự che chở của hư ảnh Chưởng môn. Đến khi vượt qua địa lôi thì gặp biển lửa ngập trời, xuyên qua biển lửa lại có lốc xoáy không dứt, dường như đi trong vô tận, mãi không thấy địch.
Tần Tang âm thầm kinh hãi, coi như phật ngọc có thể giúp hắn chống cự tâm ma, hắn cũng không ngăn được tam tai khủng bố này. Khả năng đây là cơ hội duy nhất để mình có thể thoát thân, chẳng lẽ thật sự muốn nhận mệnh sao?
Cứ như vậy, bọn họ gian nan tiến lên, lúc nhanh lúc chậm, rồi Triệu Viêm đột nhiên mừng rỡ, cuối cùng cũng vượt qua tam tai.
Đại trận khôi phục lại bình tĩnh, xung quanh lơ lửng vô tận khí xám. Trong lòng mọi người biết rằng những khí xám này có khả năng mê hoặc thần trí, bị chết tại nới này có khi so với ban nãy còn thê thảm hơn, vì vậy vẫn luôn không giám thả lỏng. Cả đám đi một lúc lâu sau, tầm mắt phía trước bỗng thông suốt sáng tỏ.
Cuối cùng đã ra khỏi Tam Tai Phệ Tâm Trận.