Chương 1379: Hủ Dực Ưng
Chương 1379: Hủ Dực Ưng
Trên đường đi , hắn có đi qua Khúc Hằng Đảo, Tần Tang chỉ đi qua chứ không vào đảo, hắn trực tiếp bay về phía Nam Bộ của quần đảo Liệt Phong, đây là một khu vực càng thêm hỗn loạn.
Mấy năm trước, việc một cường giả Nguyên Anh cảnh là Ân lão ma bị bắt sống dường như đã không còn ảnh hưởng đến tình hình hiện tại của quần đảo Liệt Phong nhiều như trước nữa, Tần Tang thuận lợi đi tới đạo tràng mà trước đó Thanh Trúc tiền bối đã mở ra. Nó nằm gần Linh Quy đảo.
Tần Tang hoài nghi việc Ân lão ma xảy ra chuyện, rất có thể có quan hệ với Thanh Trúc tiền bối . Ma chủ nếu muốn điều tra chuyện này một cách rõ ràng, chắc chắn sẽ phải thủ hạ dưới trướng theo dõi nhất cử nhất động của tu sĩ trên đảo.
Để phòng chuyện không may xảy ra, Tần Tang vượt qua Tam Môn Đảo, tiếp tục xuôi xuống phía Nam.
Dọc đường, hắn vẫn thường hay dùng một cái tên giả, một thân phận giả, thăm dò tình thế hiện tại ở trong quần đảo Liệt Phong, Tần Tang phát hiện ra rằng quần đảo Liệt Phong mặc dù rất hỗn loạn, nhưng dường như tồn tại một bộ quy tắc chung nào đó, cũng có rất nhiều thế lực lớn nhỏ cùng tồn tại, và dường như không thiếu cường giả cấp bậc lão tổ Nguyên Anh cảnh.
Hắn không muốn mình bị dính vào vòng xoáy tranh chấp và một mớ hỗn độn ở trên quần đảo Liệt Phong này.
Nhưng trừ khi hắn gia nhập vào một thế lực nào đó, nếu không thì muốn ở chỗ này tìm ra một cái động phủ an toàn, yên tĩnh để hắn có thể tu luyện, cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.
Mấy tháng sau.
Tại một khu vực có chút hoang vu trên quần đảo Liệt Phong, một thân ảnh liên tục xuyên qua một vài tòa hoang đảo, hắn chạy như bay suốt mấy canh giờ, sau đó hắn dừng lại phía trước một hòn đảo nhỏ.
Hòn đảo này cũng chỉ có diện tích hơn mười dặm, chỉ có mấy đỉnh núi nhỏ, thậm chí cũng không cao cho lắm.
Trên đảo tràn ngập đủ loại sương mù có màu sắc khác nhau, từ phía trung tâm của hòn đảo này dâng lên, vờn quanh giữa những lùm cây ngọn cỏ ở trên núi.
Tu tiên giả tới đây, chỉ cần xem xét một chút là có thể nhận ra sương mù nơi đây là do một loại khí độc chướng nào đó ngưng tụ mà thành.
Thế nhưng, thứ nguy hiểm nhất trên đảo cũng không phải là những loại chướng khí cực độc này, mà là do những thứ sống trong những hang ổ trên hòn đảo này tạo ra.
- Hòn đảo này chính là Độc Đảo mà vị tu sĩ kia đã nói sao ?
Người chạy tới nơi này nãy giờ chính là Tần Tang.
Hắn đi tới khu vực hồn loạn nằm biên giới phía nam của quần đảo Liệt Phong, mai danh ẩn tích ở đây tu luyện, đồng thời còn để thăm dò tin tức và tìm kiếm một động phủ thích hợp cho bản thân mình. Trước đó hắn cũng đã tìm được vài động phủ nhưng tình cảnh nơi đó không được vừa ý Tần Tang cho lắm.
Vài ngày trước, hắn đi tới một Hải Vực gần đó, từ trong miệng một vị tu sĩ hắn thăm dò ra được tin tức về hòn đảo có tên Độc Đảo này, nó đã bị một đám Hủ Dực Ưng chiếm làm hang ở, Tần Tang nhất thời cảm thấy hứng thú nên ngay lập tức hắn chạy tới nơi này xem xét tình hình.
Hủ Dực Ưng là một loại độc thú có tiếng tăm lừng lẫy, nó không chỉ có thể phun ra khói độc từ trong miệng, ngay cả lông vũ hay móng vuốt của nó đều chưa những chất kịch độc , một khi ai đó bị Hủ Dực Ưng làm cho bị thương, độc tố sẽ nhanh chóng tiến vào trong cơ thể, sau đó tiến vào bên trong nội phủ với tốc độ kinh người.
Không biết có phải là do Hủ Dực Ưng làm bạn với kịch độc quá nhiều hay không, mà ngay cả Hủ Dực Ưng cũng đã bị ăn mòn theo, tướng mạo có thể nói là vô cùng thê thảm, thậm chí là cực kỳ kinh tởm.
Toàn thân của nó đen sì, lông vũ của nó như thế bị người ta nướng cháy đến khét lẹt vậy, hơn nữa còn bốc mùi hôi thối đầy kinh tởm. Da thịt cùng lông vũ rách rách rưới rưới, có một vài chỗ thậm chí còn lòi cả xương cốt ra bên ngoài, trông hệt như một bộ thi thể đã chết đang trong quá trình thối rữa vậy, đặc biệt là đôi cánh làm người ta nghe nói thôi là đã cảm thấy kinh sợ rồi, cuối cùng chúng được người ta gọi vơi danh xưng là Hủ Dực Ưng.
Người phàm cực kỳ e ngại với chất kịch độc trên người của chúng, họ cho rằng chúng là hóa thân của sứ giả địa ngục.
Hủ Dực Ưng cũng khiến cho đám tu tiên giả cũng phải cảm thấy nhức đầu không thôi, hơn nữa một khi chúng xuất hiện là sẽ xuất hiện theo bầy đàn, cho nên không tu sĩ nào dám tuỳ tiện trêu chọc bọn chúng. Sau khi chiếm lấy tòa Độc Đảo không có tu sĩ và phàm nhân sinh sống này, bọn chúng dĩ nhân cũng trở thành chủ nhân của hòn đảo này.
Theo sự sinh sôi của Hủ Dực Ưng, số lượng của bọn chúng càng ngày càng tăng lên nhiều, càng làm cho đám tu sĩ e ngại chúng mãi không thôi, nên gần như không một ai dám tới hòn đảo này.
Tần Tang ẩn tàng thân hình, đứng một nơi cách đó không xa quan sát tình hình trên hòn đảo này.
Trong núi đều bị chướng độc khí bao phủ, khi thì truyền ra những cơn ba động, kèm theo đó là những tiếng chim ưng rít gào cực kỳ quái dị.
Ở trên đỉnh của một vài ngọn núi, thường thường sẽ có một ít bóng đen xông ra, tiến vào phía bên trong khu vực độc chướng thu nạp khí độc như thức ăn vậy.
Ở chỗ này Tần Tang có thể cảm nhận được, linh khí bên trên tòa Độc Đảo này khá nồng đậm, nơi này chắc chắn có một cái linh mạch.
Độc chướng cũng không tính là điều gì đó quá to tát đối với Tần Tang, hắn chỉ cần bố trí một ít cấm chế và linh trận là hoàn toàn có thể ngăn cách chúng sau đó dễ dàng mở ra một cái động phủ ở nơi này. Hơn nữa độc chướng tràn ngập như thế này, trái lại có thể để chúng như một bức bình chướng ngụy trang bên ngoài, ngăn cản những kẻ đui mù có ý đồ xấu.