Chương 1382: Ngụy Đan Cảnh
Chương 1382: Ngụy Đan Cảnh
Sau khi Tần Tang xem xét hết quá trình tu luyện môn đạo thuật này, hẳn cảm thấy tê cả da đầu.
Nhưng uy lực của môn đạo thuật thực sự quá mạnh, vì vậy hắn mạo hiểm một chút cũng là đáng giá.
Khi tu tiên giả tu luyện Dịch Lôi Thuật, uy lực của môn đạo thuật này mạnh hay yếu phụ thuộc vào tu vi của người tu luyện, tu vi càng cao thì uy lực càng mạnh.
Nhưng có một điều người tu luyện môn đạo thuật này phải chú ý là, hai lọai lực lượng trong môn đạo thuật này cực kỳ cuồng bạo, trong nháy mắt khi thi triển Dịch Lôi Thuật, không chỉ tự mình tạo thành tổn thương đối vơi cơ thể mà còn rút đi tám chín phần mười lượng chân nguyên trong cơ thể, cho nên uy lục của nó mới khủng khiếp như vậy
- Khó trách đám đệ tử của Đấu Ngưu Phong lại thảm bại như vậy, thậm chí còn có người bị bắt sống. Khi người tu luyện muốn sử dụng môn đạo thuật này, một là bản thân có thể nắm chắc nhất kích tất sát địch nhân, hai là người đó đã rơi vào con đường cùng nên mới liều mạng đánh cược một lần, nếu không thì hậu quả của nó thực sự khó ai chịu nổi.
Thần sắc của Tần Tang trở nên nghiêm nghị, hắn thầm nhủ là sau này mình phải thật sự cẩn thận khi sử dụng môn đạo thuật này.
Tuy nhiên, bản thân Tần Tang lại là người pháp thể đồng tu, một khi hắn đột phá Thiên Yêu Luyện Hình tầng thứ ba, nhục thân của hắn lúc đấy chắc chắn hơn xa các tu sĩ cùng cấp bậc, hẳn là có thể chống đỡ nổi sự phản phệ của Dịch Lôi Thuật.
Đợi đến buổi tối, Tần Tang tu luyện Thiên Yêu Luyện Hình, sau khi tích lũy đầy đủ lực lượng Tinh Sát trong cơ thể, hắn ngay lập tức bắt đầu tu luyện Dịch Lôi Thuật, luyện hóa Tinh Sát.
Bất tri bất giác, Tần Tang đã tu luyện được một tháng.
Tu sĩ ở lân cận Độc Đảo, không một ai cũng phát hiện ra, Độc Đảo đã từng làm cho họ phải biến sắc đi đường vòng đã âm thầm đổi chủ. Tần Tang cẩn thận từng bước từng bước tu luyện, tận hưởng sự an toàn hiếm có.
Cuối cùng cũng có một trận phong bạo đầu ấp đến sau khi Tần Tang chiếm linh Độc Đảo này.
Bầu trời giữa trưa đang nắng gắt thì đột nhiên mây đen kéo tới.
Chỉ trong chốc lát, hắc ám hàng lâm tới Độc Đảo, cuồng phong kêu khóc, sóng lớn ngập trời.
Nhưng Linh trận vẫn bảo hộ Độc Đảo một cách vững vàng.
Tần Tang đứng ở trên đỉnh núi, quan sát cảnh tượng như ngày tận thế ở bốn phía xung quanh hòn đào, cuối cùng ngửa đầu nhìn lên bầu trời xanh, nơi đó có mây đen dày đặc bao phủ, điện xà phi tốc, còn hắn thì muốn xông lên tiếp dẫn Thiên Lôi về trong cơ thể.
Cho dù là tu vi cao như Tần Tang, hắn cũng cảm thấy có chút rụt rè, ái ngại. Sau khi lấy lại bình tĩnh, Tần Tang một mực chờ đến khi phong bạo chuẩn bị kết thúc, lôi đình lúc này cũng không quá đáng sợ như trước, bấy giờ hắn mới bấm niệm quyết ở tay, sau đó thả người xông lên.
Một tiếng sét đùng đoàng!
Thiểm điện xé rách bầu trời hắc ám, sau đó mạnh mẽ bổ lên trên một thân ảnh.
Chỉ nghe thấy Tần Tang rên lên một tiếng, một đầu ngã vào trong biển, hắn được Song Đấu Hống đang chờ đợi sẵn từ nãy đến giờ, nó chở Tần Tang trở về Độc Đảo.
Song Đầu Hống ngửi thấy mùi khét lẹt trên người Tần Tang, nó tỏ ra cự kỳ không thích cái mùi này.
Thân thể của Tần Tang nhẹ nhàng run rẩy, hắn cưỡng ép ngồi dậy, bắt đầu tu luyện như ngựa không dừng vó.
Lấy tu vi Kết Đan cảnh trung kỳ của bản thân, nếu như Tần Tang muốn chống cự lại đạo thiểm điện kia thật sự không hề khó, nhưng vì tu luyện môn đạo thuật này, Tần Tang nhất định phải triệt tiêu đại bộ phận sức phòng ngự trên cơ thể, toàn lực hoàn thành niệm quyết, tiếp dẫn Thiên Lôi nhập thể.
Đau đớn chỉ là việc nhỏ.
Biểu hiện trên mặt của Tần Tang cũng không thay đổi là bao, hắn ngồi trên đỉnh núi, thu liễm tâm thần, thôi động lực lượng Tinh Sát, hàng phục những lực lượng lôi đình đang bơi lội khắp nơi.
Song Đầu Hống đang đứng bên cạnh Tần Tang, hộ pháp cho hắn.
Nó nghiêng nghiêng đầu, nhìn Tần Tang với ánh mắt chuyên chú, dường như nó hiểu ra điều gì đó, cuối cùng nó cũng thu liễm ánh mắt. nằm trên mặt đất.
Sau đó, Tần Tang lần lượt vọt tới trên không, chủ động tiếp dẫn Thiên Lôi, cho đến phong bạo đình chỉ.
Sau cùng, pháp y mà Tần Tang mặc cũng bị đánh cho tan nát, bên ngoài thân thể cũng có những vết sẹo hình những tia thiểm điện.
Tần Tang chẳng thèm quan tâm đến bộ dạng tàn tạ của chính mình, hắn vẫn tiếp tục thôi động niệm quyết, cảm thụ thu hoạch ở thời điểm hiện tai, cảm khái nói :
- Không tệ, lĩnh ngộ của ta đối với Dịch Lôi Thuật cũng không hề kém chút nào ! Chỉ cần trải qua mấy lần phong bạo nữa là ta có thể tu luyện môn đạo thuật này đến cảnh giới tiểu thành !
Trên mặt Tần Tang lộ ra vẻ hài lòng, hán trở về động phủ của mình.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt Tần Tang đã tu luyện trên Độc Đảo được hai năm.
Độc Đảo vẫn cứ yên lặng như vậy, không có bất cứ người nào tới quấy rầy Tần Tang.
Buổi tối hôm nay, khi Tần Tang đang tu luyện, dường như hắn cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên hắn mở hai mắt ra, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng, rồi lẩm bẩm nói:
- Cuối cùng cũng luyện thành rồi !
Lời còn chưa dứt, thân ảnh Tần Tang đã lóe lên một cái rồi biến mất, hắn xuất hiện ở một chỗ sâu bên trong động phủ, nhìn thấy tu vi của thân ngoại hóa thân đã đạt tới Ngụy Đan cảnh, ánh mắt của hắn thay đổi liên tục, tinh quang trong ánh mắt cũng lóe lên.