Chương 139: Tính Toán
Chương 139: Tính Toán
Ngay khi Triệu Viêm đưa lưng về phía bọn họ, chăm chú thu thập hoa lan thần bí, Nguyễn Nam Phong lặng lẽ đánh ra một đạo cấm chế, truyền âm nói:
-Không cần tiếp tục giả vờ nữa. Chư vị, chẳng lẽ các ngươi thật sự cam tâm, để mặc cho Triệu Viêm sắp xếp hay sao?
Mọi người đều nhìn nhau, chỉ có nữ tử họ Sầm nghi ngờ nói:
-Nguyễn sư đệ, ngươi nói như vậy là có ý gì, Thực Tâm Trùng nằm trong Nguyên Thần của chúng ta, chỉ cần một ý niệm của hắn là chúng ta sẽ chết ngay lập tức, chúng ta không muốn nghe theo nhưng biết làm sao bây giờ?
-Không biết phải làm gì, nhưng ta không muốn bó tay chịu chết.
Nguyễn Nam Phong cười lạnh:
-Họ Dư kia đã nói hắn đã đưa bọn người Ngô sư muội an toàn ra Khôi Âm Tông, ta nhìn thấy chưa hẳn như vậy, đưa bọn họ ra ngoài không bằng trực tiếp giết bọn họ sau đó hủy thi diệt tích ,càng dễ che giấu tai mắt của người khác. Nếu như không phải chúng ta may mắn đột phá tầng thứ tám, còn có tác dụng đối với hắn, chúng ta đã sớm chết mất xác rồi. Sầm sư tỷ, chẳng lẽ ngươi muốn đánh cược vào tên ma đầu vô lương tâm này ư ?
Vị Sầm sư tỷ kia im lặng, hỏi người thanh niên trầm mặc bên cạnh:
-Lưu sư huynh, ngươi cũng nghĩ như vậy à ?
Họ Lưu thanh niên 'Ừm' một tiếng, khẽ thở dài:
-Ta cũng thật sự nghi ngờ về tình trạng của những đông môn sư huynh đệ khác, bên trong Âm Sát Uyên không biết có bao nhiêu vong hồn, đối với Khôi Âm Tông mà nói, thêm mấy người chúng ta cũng không nhiều, bớt đi mấy người chúng ta cũng chẳng ít đi. Sau khi Triệu Viêm thu thập xong những linh dược kia, hắn còn phải suy nghĩ cách thoát thân khỏi người Nguyên Chiếu môn, chẳng lẽ các người tin hắn sẽ đem theo những cái đuôi vướng víu như chúng ta, sau đó được hắn chia phần thưởng sao? Còn cái gọi lời hứa hẹn sau khi thành công, mọi người nghe cho vui là được rồi!
-Thế nhưng. . .
Sầm sư tỷ vẫn còn do dự chưa quyết đinh được:
-Trừ phi chúng ta có thể thuấn sát Triệu Viêm, nếu không chỉ cần cho hắn có thể thở một hơi,hắn có thể thức tỉnh Thực Tâm trùng bên trong Nguyên Thần của chúng ta, đến lúc chúng ta vẫn phải chết. . .
Tần Tang nãy giờ đững im lặng một bên bỗng mở miệng:
-Ta có một kiện pháp khí tên là Tử Hồn Linh, có thể dùng để mê hoặc thần trí của Triệu Viêm, nhưng tu vi của hắn cao hơn ta, nên ta chỉ có thể vây khốn hắn trong vòng 2 hơi thở.
Tần Tang sớm đã có tâm tư muốn động thủ với Triệu Viêm, nhưng Triệu Viêm mãi không chịu rời đi một mình, hắn căn bản không có thời gian để thôi động Hoặc Thần Kính hay là Mộc Thần Kính.
Tần Tang cũng đã cân nhắc tới việc liên thủ với bọn người Nguyễn Nam Phong, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, một là vì căn bản không có cơ hội bàn bạc, chỉ cần truyền âm dưới sự kiểm soát Triệu Viêm, chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Thứ hai là bởi bọn họ không có cách nào thoát khỏi sự kiểm soát của Thực Tâm trùng, Tần Tang không thể chắc chắn là bọn họ quyết đoán phản kháng hay không, nếu như bọn họ còn mơ tưởng đến Khôi Âm Tông vì bảo vệ bản thân mà đem hắn khai ra, như vậy thì đúng là được không bù nổi mất.
Hiện tại,bọn họ tự mình nói ra làm Tần Tang mừng rỡ vô cùng.
Nguyễn Nam Phong cười lớn nói:
-Chỉ cần cho ta thời gian thôi động Kim Ô chùy, hai hơi là đủ, Lưu sư huynh, Sầm sư tỷ, hẳn là các ngươi cũng có pháp khí công kích chứ? Đến khi đó chỉ cần ba người chúng ta nhất tề công kích, nhất định có thể xử lý Triệu Viêm trong nháy mắt!
Trong giọng nói Lưu sư huynh cũng khó có thể kìm nén sự vui mừng:
-May mắn ta có một kiện cực phẩm pháp khí tên là Phệ Hồn Thương, Sầm sư muội cũng có một thanh thượng phẩm linh kiếm, chỉ chờ khi chúng ta rời khỏ Tam Tai Phệ Tâm trận, khi đó Tần sư đệ lập tức sử dụng Tử Hồn Linh,miễn cho chúng ta bị Triệu Viêm có cơ hội ra tay trước.
Sầm sư tỷ cuôi cùng cũng bị thuyết phục, lạnh lùng nhìn Triệu Viêm đang bận rộn thu thạp linh dược, ngữ khí lạnh lùng nói:
-Vậy thì tiểu sư muội ta đành đánh cược một phen với các vị vậy. Theo ta thấy không cần chờ đến khi rời khỏi pháp trận, để tránh đêm dài lắm mộng, không bằng chúng ta động thủ ngay bây giờ, Triệu Viêm hái hoa lan chắc chắn sẽ tiêu hao linh lực, hiện tại là thời điểm tốt nhất để ra tay, có thể bảo đảm không có một chút sơ hở nào!
Lưu sư huynh liền vội vàng khuyên nhủ:
-Không thể, Tứ Vân Thần Cấm cần đủ năm người mới có thể thao túng, chúng ta còn phải nhờ đến hắn mới có thể rời khỏi Tam Tai Phệ Tâm Trận, hiện tại không thể ra tay với hắn.
Nguyễn Nam Phong âm hiểm cười, hai mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Viêm đang thu hoạch từng cây hoa lan:
-Lưu sư huynh nói không sai, chúng ta bị tên ma đầu này sai khiến lâu như vậy rồi, cả ngày luôn sống trong nơm nớp lo sợ, không thu một chút tiền lãi của hắn làm sao chúng ta có thể cam tâm được? Chờ hắn thu hoạch xong đám hoa lan kia, chúng ta liên thủ tiêu diệt hắn, sau đó chia đều số hoa lan kia. Tiên dược có thể làm cho tu sĩ Kết Đan kỳ cũng phải cảm thấy thèm muốn, coi như chúng ta không dùng được, cũng có thể dùng để đổi mấy viên Trúc Cơ đan? Nguyên Chiếu Môn có hai vị cường giả Kim Đan tọa trấn, chỉ cần liều chết đánh cược một lần, coi như hộ tông đại trận có thể bị phá vỡ, cũng không thể bị công phá nhanh như vậy. Chúng ta thừa dịp hỗn loạn tẩu thoát, nếu như chư vị nguyện ý đi theo ta, gia tộc của ta có một vị tiền bối chuẩn bị đột phá Kết Đan Kỳ, chờ khí hắn trở về từ chiến trường cổ tiên, nhất định có thể giúp chúng ta giải trừ Thực Tâm Trùng.
Lời vừa nói ra, ánh mắt Lưu sư huynh cùng Sầm sư tỷ toát lên vẻ nồng nhiệt. Tần Tang thoáng chú ý ánh mắt của họ, trong lòng âm thầm cảnh giác, hạ quyết tâm, sau khi hắn thoát thân nhất định phải tách ra khỏi mấy người này.